Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 73: Chương 73

Chương 73: Chương 73Chương 73: Chương 73
Chương 73: Chương 73
Quỷ có thể chia thành quỷ bình thường và lệ quỷ. Nữ quỷ trong đài phun nước mặc dù có rất nhiêu oán hận nhưng cô ta vẫn luôn kiềm chế bản thân để không biến thành lệ quỷ. Vì vậy, bình thường cô ta chỉ có thể phun âm khí vào người Trân Dư Thịnh để giảm bớt vận khí của ông ta. Nhưng Trân Dư Thịnh không thể nhìn thấy được cô ta và cô ta cũng không có cách nào chạm vào ông ta.
Nhưng đối với Lý Lạc Phàm, những điêu này không thành vấn đề. Trời đã về đêm, tất cả ma quỷ trong biệt thự đều tụ tập trong phòng cô. Lý Lạc Phàm lấy một cây bút Bạch Ngọc ra, dùng âm khí làm mực, quỷ hồn làm giấy, vẽ một hình bùa Tụ Âm vào giữa lông mày của mỗi con quỷ. Với bùa Tụ Âm này, lũ quỷ không chỉ có thể chạm vào đồ vật trong dương gian mà còn có thể hiện nguyên hình trước mặt người sống theo ý muốn.
Vì trong nhà có nhiêu ma quỷ nên Lý Đại Hải và Lý Minh Châu không cần ở lại. Họ dẫn theo quỷ tài vụ, nhân lúc trời tối đi thẳng đến tập đoàn Minh Quang để tìm hiểu vấn đề tài chính của Trần Dư Thịnh. Còn lại trong biệt thự chủ yếu là nữ quỷ trong đài phun nước và nữ quỷ đang mang thai, những loại quỷ khác chỉ tham gia góp vui tạo không khí. Lý Lạc Phàm dùng bùa làm trận pháp, bố trí một ảo ảnh trận trong biệt thự để trợ giúp lũ quỷ.
Nửa đêm canh ba, âm khí càng ngày càng dày đặc, Trân Dư Thịnh mơ màng ngủ quên, vô tình cảm thấy mình đã đi đến một con đường núi quanh co hẹp và dốc. Ông ta nhìn quanh và thấy nơi này vắng vẻ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy nơi này có chút quen thuộc. Ông ta đi trên đường một lúc lâu, chợt nhìn thấy một chiếc ô tô đậu ở góc đường phía xa. Ông ta vội chạy tới, lúc đến gần mới nhận ra đó là chiếc xe thể thao của mình, cửa thì đang mở, hàng ghế sau gập lại, chở theo một chiếc vali màu trắng.
Trân Dư Thịnh chợt nhận ra đây chính là quê hương của gia sư dạy con trai mình, Vương Mặc Mặc. Cũng chính tại nơi đây, ông ta đã đẩy Vương Mặc Mặc xuống vách núi. Ông ta đi đến mép sườn núi nhìn xuống, bên dưới đầy đá nhọn lởm chởm. Khi lái xe lên, nhìn thoáng qua đống đá nhọn lởm chởm, ông ta chắc chắn rằng chỉ cần đi lên một độ cao đủ cao và đẩy người xuống từ đây chắc chắn người đó sẽ chết!
Khóe miệng Trân Dư Thịnh lộ ra một nụ cười nham hiểm. Thế nhưng giây tiếp theo, nụ cười của ông ta đông cứng lại ở trên khóe miệng. Một bóng người trên vách đá đang nhanh chóng leo lên. Sau khi nhận ra ông ta đang ở trong tâm mắt, người đó đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt đầy máu, chính là Vương Mặc Mặc, người mà ông ta đã dùng tay đẩy xuống.
Phản ứng đầu tiên của Trân Dư Thịnh là nhận ra Vương Mặc Mặc chưa chết, nhưng sau đó ông ta nhớ rằng đã vài tháng trôi qua kể từ khi vụ việc xảy ra, và tin tức còn đưa tin vụ việc là trượt chân nên Vương Mặc Mặc không thể nào còn sống.
Vậy...
Đây là quỷ à?
Trân Dư Thịnh không dám ở lại, quay người chạy nhanh về phía xe, lên xe, đóng cửa lại, đạp ga lao về phía trước. Phía trước là đường chạy lên núi, đỉnh núi là nhà của Vương Mặc Mặc nhưng Trân Dư Thịnh không còn lựa chọn nào khác, nơi đây cũng không có cách nào quay đầu lại. Ông ta chỉ hy vọng khi lên tới đỉnh núi sẽ có con đường rẽ, tạo cơ hội cho ông ta rời khỏi nơi này. Khi xe khởi động, Trân Dư Thịnh liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Vương Mặc Mặc trên người đầy máu, đứng giữa đường vẫy tay chào ông ta.
Tay Trân Dư Thịnh run lên, chiếc xe suýt chút nữa bay ra khỏi đường núi. Ông ta nhanh chóng quay mặt nhìn thẳng về phía đường, bẻ lái, cho xe quay trở lại con đường. Xe chạy thẳng lên trên núi, chưa đây năm phút, ông ta đã nhìn thấy một trang trại đổ nát trên đỉnh núi, đứng trước cửa sân là một cô gái người đầy máu, há to miệng cười với ông ta.
Là Vương Mặc Mặc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận