Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 287: Chương 287

Chương 287: Chương 287Chương 287: Chương 287
Chương 287: Chương 287
Sau khi sư phụ qua đời, Lý Lạc Phàm đã từng điên cuồng tìm kiếm tất cả bản nhạc đàn cổ trên khắp thế giới, nhưng vẫn luôn không tìm thấy bản nhạc này, không ngờ hôm nay lại nghe thấy nó ở đây.
Tuy chưa bước vào, nhưng Lý Lạc Phàm vừa đoán đã biết bản nhạc này là Liễu Nhiên đánh, phong cách đánh đàn cũng giống như tính cách của anh ta, lạnh lùng lại xa cách.
Sau khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, âm thanh còn sót lại, Lý Lạc Phàm đẩy cửa ra, nhìn thấy hai tay Liễu Nhiên đang rời khỏi cây đàn, nhang trong lư hương trên bàn đàn vẫn chưa cháy hết.
"Tôi đã từng nghe sư phụ đàn bản nhạc này." Ánh mắt Lý Lạc Phàm rơi vào làn khói lượn lờ: "Bản nhạc này tên là gì?" "Không biết." Liễu Nhiên vuốt nhẹ tay áo, thản nhiên nói: "Mấy ngàn năm trước từng nghe người khác đánh, hôm nay vô tình nhớ tới nên mới đánh thử, ai biết tên là gì."
Lý Lạc Phàm đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Liễu Nhiên, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Liễu Nhiên đưa tay nghịch nghịch phần nhang còn sót lại, tùy ý hỏi: "Sao vậy? Lại muốn đổi thứ gì với tôi à?"
"Tôi vừa nhận được thông báo từ Hệ thống nâng cấp nhân tài của Địa phủ, vì tôi đến lăng mộ của Vương Tử Đới nên được thưởng một trăm điểm." Lúc nói lời này Lý Lạc Phàm vẫn cảm thấy có chút không thể tin được. Mấy năm nay cô đã chứng kiến thấy trình độ keo kiệt của Địa phủ, trước đây bắt một con lệ quỷ chỉ được mấy điểm, lần trước cô bắt liên tiếp sáu con lệ quỷ được hơn hai mươi điểm, còn tỏ vẻ cô đã vất vả rồi. Lần này cô chỉ đến dạo quanh lăng mộ Vương Tử Đới một vòng, ngay cả một bóng quỷ cũng không nhìn thấy mà đã cho cô 100 điểm, cô không tin trong này không có âm mưu, cảm thấy số điểm này quá phỏng tay.
Ngón tay thon dài của Liễu Nhiên ấn lên dây đàn, không chút để ý nói: "Có loại chuyện tốt như vậy sao? Cô kiếm được à.
Lý Lạc Phàm nghi ngờ nhìn anh ta: "Anh không biết chuyện này?”
Liễu Nhiên quay đầu lại nhìn cô, cười nhạo: "Cô cảm thấy tôi rảnh lắm à?”
Lý Lạc Phàm chân thành gật đầu: "Toàn cái Địa phủ này ngoại trừ anh ra còn ai nhàn rỗi nữa chứ. Anh nói xem bản thân mình có công việc nào nghiêm túc không?”
Liễu Nhiên bị Lý Lạc Phàm nói trúng, lập tức quay người lại không để ý đến cô.
Lý Lạc Phàm sờ mũi, dời ghế ngồi ở vị trí cuối cây đàn, quyết định nói chuyện một cách vui vẻ với vị đại nhân Liễu Nhiên xuất quỷ nhập thần này.
'Lão đại, anh xem, tôi là nhân viên làm việc theo hợp đồng của anh ở dương gian, anh phải chịu trách nhiệm với tôi có đúng không?” Lý Lạc Phàm chớp chớp đôi mắt to nhìn Liễu Nhiên, vẻ mặt chân thành: "Lần trước Địa phủ đã cho tôi 10. 000 điểm cho vụ của lãng mộ Cơ Ngọc, lúc đó tôi nghĩ là do trong mộ có quá nhiều lệ quỷ và cương thi, cộng thêm việc tôi giải quyết tốt âm khí chỗ đó nên mới được khen thưởng, nhưng không hiểu sao lần này vụ lăng mộ Vương Tử Đới Địa phủ lại cho tôi 100 điểm, tôi cảm thấy việc này không ổn, không lẽ Địa phủ muốn tôi giải quyết việc Thái Tuế sống này à?”
Liễu Nhiên phẩy tay áo, cây đàn dưới cửa sổ biến mất, thay vào đó là một bàn trà, anh ta đun nước pha trà và rửa bộ trà, sau đó rót hai tách trà, đặt một tách ở trước mặt Lý Lạc Phàm.
Lý Lạc Phàm nhìn tách trà trước mắt, có chút sợ hãi không dám cầm, cô luôn cảm thấy chỉ cần uống tách trà này thì mình sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi nhiệm vụ "Thái Tuế sống" vô cùng khó giải quyết này.
Liễu Nhiên nhấp một ngụm trà rồi nói: "Hệ thống nâng cấp nhân tài của Địa phủ khi đưa ra nhiệm vụ đều đã trải qua đánh giá, tùy theo mức độ gây hại cho dương gian khác nhau mà phát thưởng. Cô vào lăng mộ đó tuy không làm gì, nhưng có khả năng việc đó đã giảm bớt phần nào sự nguy hiểm nên hệ thống mới khen thưởng tương ứng cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận