Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 242: Chương 242

Chương 242: Chương 242Chương 242: Chương 242
Chương 242: Chương 242
Ngô Sơn Huy bật cười: "Tôi nói với ông như thế này đi, vị đại sư kia đứng trước tôi tận mấy bậc trong bảng xếp hạng phú hào của cả nước. Ở tỉnh Nam nếu cô ấy nói không có tiên thì không ai dám nói là có tiền. Công ty của người ta còn lớn hơn của tôi, sản nghiệp nhiều hơn tôi, tài sản cũng phong phú hơn của tôi, tuổi tác cũng trẻ hơn tôi, ông nói xem tôi có gì đáng để cô ấy lừa chứ?”
Phùng Thần Dân lúc này nghe thấy thì buồn bực: "Cảm giác như tỉnh Nam chỉ có vài người phù hợp với điều kiện mà ông nói?"
"Tôi nói thật với ông vậy, vị kia quả thực là có bản lĩnh thực sự, người ta làm huyền học không phải vì tiên cũng không phải vì lợi ích, cái mộ cổ của tòa nhà Thu Minh của chúng tôi kia ông có biết là ai phụ trách thanh lý không? Chính là vị đại sư này, cô ấy đã thu dọn sạch sẽ toàn bộ ở bên trong, sau đó mới để các chuyên gia khảo cổ tiến vào trong chuyển đồ mai táng ra ngoài, nếu không thì làm sao có thể chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã hoàn thành công việc khai quật một ngôi mộ cổ như vậy. Ngoài ra, các ông tưởng là ngôi mộ Chu kia là mộ rỗng sao? Tôi nói cho các ông nghe, ngọn nguồn của việc nhảy lâu hóa thành lệ quỷ của tòa nhà Thu Minh lúc trước cũng chính là bởi vì mộ cổ này, bên trong đó rất không bình thường. Ngô Sơn Huy khoát tay, ném cho bọn hộ một ánh mắt khinh thường: "Không biết gì cải Đại sư nhà người ta làm những chuyện này là bởi vì công đức, những người như các ông căn bản chính là không ngờ tới trình độ cao của người ta.'
Phùng Thần Dân nghe xong thi lắp ba lắp bắp: "Lão Ngô, vậy, vậy, có thể mời vị đại sư này tới xem cho Tiên Bảo giúp tôi được không?” Hơn một tháng nay Ngô Sơn Huy tiếp xúc với Lý Lạc Phàm đã nhìn thấu được tính cách của cô rồi, cho nên trực tiếp tiết lộ với bạn bè của mình: "Tôi chỉ có thể hỏi trước giúp ông thôi, đợi đến khi gặp được người rồi thì ông sẽ biết những gì tôi nói là sự thật. Có điều loại đại sư bên ngoài phải dùng cái giá mấy chục vạn đến mấy trăm vạn thì dễ mời, còn vị này không so đo tiền nong mà chỉ có thể nhìn xem con quỷ trong người Tiên Bảo có lợi hại hay không, nếu lợi hại có thể hại người thì chắc chắn cô ấy sẽ ra tay, nếu như chỉ bình thường thì ông phải đi mời người khác."
Phùng Thần Dân vội vàng chắp hai tay xin nhờ: "Lão Ngô, ông nhất định phải hỏi giúp tôi!"
Ngô Sơn Huy câm điện thoại lên gọi cho Lý Lạc Phàm, nhưng trong điện thoại nhắc nhở điện thoại đã tắt máy.
Phùng Thần Dân lập tức hoảng lên, thậm chí còn có một loại cảm giác có nhà mà không dám về, nếu thật sự như Ngô Sơn Huy nói rằng trong cơ thể Tiên Bảo có một con quỷ ẩn náu, vậy thì ông ấy trở về há chẳng phải là vô cùng nguy hiểm sao.
Gần đây Ngô Sơn Huy đã trải qua quá nhiều chuyện, cho nên gặp chuyện cũng bình tĩnh, rất nhanh đã nghĩ ra một chủ ý: "Dáng vẻ của hồn phách kia tôi vẫn nhớ, nếu như hắn ta đã bám vào người Tiên Bảo thì chắc chắn là có dính dáng tới nhà của em họ ông, nói không chừng là đồng hương ở khắp nơi, tôi hình dung cho ông một chút, ông xem có quen hay không. Nếu như biết được hắn ta là ai, chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân mà hắn ta bám vào người Tiên Bảo, mọi chuyện cũng có thể có cơ hội xoay chuyển!"
Phùng Thân Dân gật đầu liên tục: "Ông nói cho tôi nghe xemI"
Ngô Sơn Huy chỉ vào phía bên phải của trán: "Chỗ này của hắn ta có một cái lỗ thủng to, dựa theo kinh nghiệm từng gặp lệ quỷ của tôi mà nói, vết thương này có lẽ là hắn ta bị đập vỡ đầu mà chết. Trừ vết thương này ra, bình tâm mà nói dáng dấp của hắn ta cũng rất tốt, mắt hai mí, sống mũi cao, dáng vẻ khoảng chừng ba mươi tuổi, thân cao một mét tám, trên tai trái có một cọc cột ngựa.'
Phùng Thần Dân lắc đầu: "Mấy năm nay tôi rất ít khi trở về, những người trẻ tuổi căn bản là tôi không quen biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận