Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 406: Chương 406

Chương 406: Chương 406Chương 406: Chương 406
Chương 406: Chương 406
Cô vội vàng đẩy cửa tòa văn phòng nhỏ, bên trong trống rỗng, không một bóng ma.
"Liễu Nhiên, đi ra mau, tôi biết anh có thể nghe thấy." Giọng nói Lý Lạc Phàm mang theo tiếng khóc nức nở, cô vừa chạy quanh phòng khách vừa kìm nén tiếng khóc nức nở hét lên: “Anh mau đi cứu Liễu Như Thị, anh ấy sắp bị chấp niệm của anh bắt đi mất rồi."
"Ra đây! Anh không muốn ánh sáng công đức của tôi sao? Tôi có thể cho anh! Tôi đã tích lũy đủ ánh sáng công đức rồi!"
"Liễu Nhiên! Đi ral!"
Lý Lạc Phàm yếu ớt tựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống đất, lúc này cô đột nhiên nghĩ tới một người: Mạnh Bà.
Trong những mảnh ký ức thoáng qua của kiếp trước, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Bà, mặc dù khi đó Mạnh Bà còn rất trẻ nhưng cô sẽ không bao giờ nhìn nhâm các nét trên khuôn mặt.
Lý Lạc Phàm loạng choạng đứng dậy, vịn vào tường, một đường chạy về phía sông Vong Xuyên. Cuối cùng trước cầu Nại Hà, cô lại nhìn thấy Mạnh Bà "Cháu đến rồi." Mạnh Bà không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Lạc Phàm, như thể bà ấy đã biết cô sẽ đến từ lâu. Vừa giúp các linh hồn chuẩn bị canh cầu đầu thai, Mạnh Bà vừa bình tĩnh hỏi: "Cháu đến tìm bà để lấy lại ngọc bội phải không?”
"Ngọc bội?" Lý Lạc Phàm sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, nhìn Mạnh Bà với đôi mắt đỏ hoe vì khóc: "Mạnh Bà, hẳn là bà biết Liễu Nhiên đang ở đâu, xin bà hãy dẫn con đi tìm anh tai"
Mạnh Bà ngẩng đầu liếc nhìn Lý Lạc Phàm, đột nhiên hỏi: "Cháu có biết vì sao Liễu Nhiên ở Địa phủ không?" Lý Lạc Phàm do dự một chút, không biết tại sao Mạnh Bà lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn kiên nhẫn trả lời: "Không phải anh ta là người ở Địa phủ sao?"
'Không. Mạnh Bà nhìn Lý Lạc Phàm nói từng chữ: "Liễu Nhiên vốn là một vị thân cao thượng, nhưng lại yêu đương với đồ đệ của mình nên không được trời chấp nhận. Anh ta bị phạt xuống Địa phủ, chỉ khi ánh sáng công đức tẩy sạch sương trắng trên người thì anh ta mới có thể thoát khỏi trói buộc của Địa phủ."
Mạnh Bà lấy mặt dây chuyên ngọc ra đưa cho Lý Lạc Phàm: "Ở đây có ký ức mà cháu phong ấn, muốn biết tiên căn hậu quả thì tự mình đi xem."
Lý Lạc Phàm cầm lấy ngọc bội nhẹ nhàng xoa một chút, đây là do cô dùng một ít điểm tích lũy để đổi. Ngọc bội này nhìn bình thường, không có dáng vẻ linh khí dao động, lúc đó Lý Lạc Phàm không biết công dụng của nó, đơn giản là vì khi cô hỏi Mạnh Bà mượn kính tam sinh thì Mạnh Bà nói muốn cái ngọc bội này làm thù lao nên cô mới đổi ra.
Nếu Mạnh Bà nói rằng ở đây có ký ức kiếp trước bị phong ấn của cô, có lẽ Lý Lạc Phàm biết cách sử dụng nó, chắc hẳn là dùng máu của mình để kích hoạt ngọc bội này.
Mạnh Bà vung thìa, không kiên nhẫn nói: "Bà ở đây bận rộn, không có thời gian tới chào hỏi cháu, xem xong ký ức cháu sẽ biết tìm Liễu Nhiên ở đâu." Lý Lạc Phàm cầm ngọc bội, do dự một lát, sau đó lấy hết dũng khí hỏi: "Trong mảnh kí ức nhỏ cháu thấy bà thời còn trẻ."
"Bà biết cháu muốn hỏi cái gì. Mạnh Bà mang vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Lý Lạc Phàm, nhưng vẫn nói cho cô biết đáp án cô muốn biết: "Bà là em gái của của Liễu Nhiên, vê bối phận thì cháu nên gọi bà một tiếng sư thúc." Lý Lạc Phàm nghĩ tới những gì mình đã trải qua trong ảo cảnh, trong lòng cảm xúc lẫn lộn: "Cho nên, năm ngàn năm trước cháu thật sự là đồ đệ của Liễu Nhiên?”
"Nếu cháu không phải đệ tử của anh ta, hai người sẽ không rơi vào kết cục như thế này." Mạnh Bà thở dài một hơi: "Đã năm ngàn năm rồi, hiện tại nên kết thúc rồi, cũng là lúc cháu nên nhìn lại kí ức của mình."
Lý Lạc Phàm nắm chặt ngọc bội trong tay, quay người chạy về phía tòa văn phòng nhỏ của mình, vội vàng đến nỗi cửa tòa nhà nhỏ còn chưa đóng đã lao vào, vừa hay nhìn thấy một người đang đứng ở cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận