Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 324: Chương 324

Chương 324: Chương 324Chương 324: Chương 324
Chương 324: Chương 324
"Vậy mình không khách sáo nữa nhé, mình muốn nếm thử một xiên que."
Cao Vũ Phỉ xoa hai tay vào nhau.
"Mình thì muốn ăn thịt cừu xiên."
Bành Tư Di thì khỏi phải nói, cô ấy đã hóa thành cái đuôi của Lý Lạc Phàm từ lâu rồi. Cô ấy còn hận không thể đi theo Lý Lạc Phàm từng bước nên chắc chắn sẽ không muốn lãng phí cơ hội tốt để ăn cơm cùng nhau.
Bốn người bạn cùng ký túc xá bọn họ chiếm một cái bàn tròn trong phòng ăn, Nhiếp Tử Hàm vừa cắn xiên que vừa tò mò hỏi Lý Lạc Phàm và Bành Tư Di.
"Lúc ăn cơm trưa các cậu đã đi đâu vậy? Cả buổi trưa cũng không thấy bóng dáng các cậu đâu."
Cao Vũ Phỉ cũng khó chịu nói.
"Hai người các cậu cứ liên tục to nhỏ với nhau rồi còn hành động sau lưng bọn mình nữa, có phải hai cậu có bí mật gì không?”
Lý Lạc Phàm múc một muỗng cơm cho vào miệng rồi nói như nửa đùa nửa thật.
"Hai người bọn mình làm mấy chuyện mê tín thời phong kiến nên đi quanh trường xem phong thủy thôi mà."
Cao Vũ Phỉ bật cười suýt chút thì phun ra đầy bàn.
"Vậy các cậu phát hiện được gì rồi? Phong thủy có tốt hay không?"
Lý Lạc Phàm nghiêm túc gật đầu.
"Đương nhiên phong thủy tốt rồi, văn khí hưng thịnh nên là một nơi tốt để sinh ra trụ cột cho quốc gia."
"Chắc chắn là vậy rồi."
Bành Tư Di phụ họa thêm.
"Tương lai chúng ta đều là trụ cột của quốc gia." Cả bốn người cùng nhau bật cười, Nhiếp Tử Hàm cảm thấy hứng thú với đề tài này nên nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng hỏi.
"Thật ra chuyện phong thủy mà các cậu mới nói là có thật hay không thế?"
"Đương nhiên có thật rồi."
Lý Lạc Phàm cũng không giấu giếm mà thoải mái nói ra.
"Nhưng phần lớn tất cả mọi nơi đều có phong thủy bình thường thôi, cho nên mọi người có tin hay là không tin cũng không có ảnh hưởng gì."
Nhiếp Tử Hàm định thần lại.
"Bà của mình kể rằng khu vườn phía sau nhà mình ở quê là vùng đất phong thủy trù phú, ngày xưa nhà mình có một con chó vì già nên chết rồi được chồn ở sau vườn, nhưng ngày hôm sau thì đột nhiên nó sống lại rồi lại chạy nhảy tung tăng, phải mất năm năm sau lúc nhà mình nhìn ra sân thì thấy nó đã biến mất.
Cao Vũ Phỉ nghe xong thì hai đầu lông mày nhíu lại, cô ấy nhếch môi nói.
"Da gà của mình nổi lên hết rồi, chuyện này có hơi dọa người đấy! Con chó này đã được chôn dưới đất rồi vẫn sống dậy vậy chẳng phải là xác chết sống dậy hay sao? Cũng có khả năng là nó bị nghẹt thở nhưng lại không chết, lúc bị chôn xuống đất thì cơ thể bị đè nặng khiến cho hơi thở thoát ra và nó sống lại."
Nhiếp Tử Hàm thần bí nói.
"Trước kia mình cũng nghĩ như vậy, nhưng bà của mình là người ngày thường có hơi mê tín nên chuyện này đều là do mình nghe bà kể lại. Nhưng cách đây không lâu mẹ mình có mua một con cún trắng về nhà thì đột nhiên ba mình lại nhắc đến chuyện này, ông ấy nói rằng đích thân ông ấy đã chôn con chó già đó mà lúc đem chôn thì cơ thể của nó đã cứng đờ rồi, ai mà có ngờ nó lại sống lại chứ."
"Cơ thể đã cứng đờ thì chắc chắn là đã chết rồi."
Cao Vũ Phỉ cắn một miếng thịt cừu rồi hơi do dự nói.
"Vậy chuyện này có hơi kỳ lạ, lúc đó nhà cậu không tìm người đến xem à?”
"Tìm rồi."
Nhiếp Tử Hàm nói.
"Bà mình nói lúc đó có một thầy bói đi ngang qua thôn nên ông ta đã xem giúp rồi. Ông ta nói mảnh đất từ sân sau nhà mình cho đến sau núi là nơi phong thủy trù phú nên chó nhà mình mới may mắn có thể từ cõi chết trở về."
Cao Vũ Phỉ xoa xoa cơ thể đang nổi da gà của mình.
"Càng nói càng dọa người rồi, vậy con chó đó của nhà cậu sau khi chết đi sống lại thì có gì khác thường không?"
"Gói" Nhiếp Tử Hàm nói.
"Ba mình nói có một lần con chó già nhà mình đánh nhau với chó nhà hàng xóm, chó nhà mình bị cắn đến mức khắp người đều bị thương, da của nó bị rách một mảng lớn lộ cả máu thịt đỏ tươi ra. Lúc đó ba mình còn nghĩ chắc lân này con chó già không qua khỏi nữa nhưng không ngờ rằng chỉ sau vài phút thì vết thương của nó đã tự lành lại mà không cần phải điều trị gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận