Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 164: Chương 164

Chương 164: Chương 164Chương 164: Chương 164
Chương 164: Chương 164
Cửa phòng bệnh mở ra, Phùng Xuân Hoa được y tá đẩy vào trong, xong lập tức đóng cửa phòng lại.
Phùng Xuân Hoa mù mờ đánh giá xung quanh, lần đầu tiên bà ta đến bệnh viện cao cấp như vậy, có chút bối rối. Bà ta đi một vòng trong sảnh ngoài phòng bệnh VIP, sờ sờ tủ lạnh, nhìn nhìn tivi, lại ngồi xuống chiếc sofa sang trọng, lúc này mới nghe được tiếng khóc mà đi vào phòng trong. Vừa nhìn thấy người đang ngồi khóc trên giường bệnh là Trân Tứ Hải, Phùng Xuân Hoa thở ra một hơi nhẹ nhõm: 'Ây dô, thì ra ra ông ở đây, làm tôi tìm ông khắp nơi!"
Phùng Xuân Hoa thở phào vỗ nhẹ lông ngực, nhanh chân đi qua giường bệnh Trân Tứ Hải mà ngồi phịch lên, hoàn toàn không để tâm tâm trạng của Trân Tứ Hải, chỉ mãi lo việc đánh giá cách bày trí trong phòng bệnh: "Ây dô cục cưng của tôi, nơi tốt như vậy lại là phòng bệnh của bệnh viện à, tôi thấy còn đẹp hơn cả mấy khách sạn lớn trên tivi ấy chứ! Nếu là bình thường chúng ta đến đây lau nhà làm việc còn chưa chắc người ta chịu nhận chúng ta nữa, không ngờ ông lại được ở đây, ông đúng là được lợi lớn mài Ây dô, còn có trái cây nữa này, ăn trái cây ở đây có phải trả tiên không?”
Trân Tứ Hải còn đang đắm chìm trong các trạng thái phẫn nộ, bi thương, đau khổ, tuyệt vọng, hối hận, căn bản không chú ý đến Phùng Xuân Hoa đã vào. Chỉ đến khi Phùng Xuân Hoa ngồi bên cạnh ông ta thao thao bất tuyệt, mới kéo tâm trạng của Trần Tứ Hải vê lại hiện thực!
"Phùng Xuân Hoa, bà lại còn mặt mũi đến đây!" Trần Tứ Hải từ giường bệnh nhảy lên, nghiến răng nghiến lợi đè Phùng Xuân Hoa xuống giường, hai tay bóp chặt cổ bà ta: 'Bà lại còn mặt mũi đến đây, đồ thứ không biết xấu hổ này!"
"Này, ông bị điên à!" Phùng Xuân Hoa nhiều năm làm việc nên sức cũng mạnh, lật người Trần Tứ Hải lại, tay ôm cổ mà ho vài tiếng: "Ông ở trong phòng bệnh cao cấp chỉ mới vài phút mà đã trở mặt không nhận người rồi à? Tôi nói cho ông biết nhé, tôi không tiền đóng viện phí cho ông đâu! Ái Long nhà ta kiếm tiền không dễ dàng, không thể tiêu vào việc này được."
Ngón tay chỉ vào Phùng Xuân Hoa của Trần Tứ Hải run rẩy, tức đến không nói nên lời.
Phùng Xuân Hoa hoàn toàn chưa hiểu gì, vẫn còn dùng cái não méo mó kia mà nghĩ chuyện tiền bạc: "Ây, cái tập đoàn cho chúng ta khám sức khoẻ đó lợi hại ghê, trên tivi nói mấy doanh nghiệp này thủ đoạn cao siêu lắm, chuyện gì cũng làm được cả, hay là chúng ta nhờ tập đoàn này tìm vợ của Bằng Cương đi? Nó dựa vào đâu mà lấy được hai căn nhà, nó cũng không phải là người nhà họ Trân chúng ta, phải đòi lại được một căn cho Ái Long mới được!"
"Bà câm miệng cho tôi" Cục tức bị kìm nén trong miệng cuối cùng cũng phun ra được, Trân Tứ Hải nhảy từ trên giường bệnh xuống, vươn tay nắm lấy cánh tay Phùng Xuân Hoa: "Phùng Xuân Hoa, hôm nay bà nói rõ ràng với tôi, Trần Ái Long rốt cuộc là con của aI?2"
Phùng Xuân Hoa đang mắng mắng chửi chửi đột nhiên im lặng, theo bản năng né tránh ánh mắt Trần Tứ Hải, có chút hoảng loạn mà xoay đầu qua: "Tại sao khi không phải nói mấy chuyện linh ta linh tinh này, Ái Long không phải chính là con của ông sao, nói bậy gì vậy!"
Cho dù Trân Tứ Hải không có văn hoá cũng không học qua cái gì gọi là tâm lý học, nhưng cũng nhìn ra được phản ứng bất thường của Phùng Xuân Hoa, lúc trẻ Phùng Xuân Hoa chỉ là có hơi đanh đá, đến cái tuổi bây giờ đanh đá đó đã biến thành vô lại rồi, từ lúc vào thành phố lại càng trở nên mồm mép hơn nữa, bình thường qua lại với hàng xóm láng giêng cũng chỉ là ở trong nhà, chỉ có chuyện bà ta ức hiếp mắng chửi người ta. Chỉ cần nhìn việc bà ta lắp bắp đến nhìn thẳng mình còn không đủ dũng khí, tim Trần Tứ Hải cũng lạnh đi nửa phần.
"Bà lại còn dám giấu tôi nữa à?" Trần Tứ Hải tức giận đi một vòng trong phòng, mắt thấy báo cáo giám định ADN trên giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận