Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 404: Chương 404

Chương 404: Chương 404Chương 404: Chương 404
Chương 404: Chương 404
Cho nên ngay từ đầu hẳn là anh đã đoán được xác thịt sống của Thái Tuế xảy ra chuyện gì, đồng thời cũng biết về sự tồn tại của Liễu Nhiên, nhưng anh chưa bao giờ nói với mình, ngược lại lúc ban đầu lại dùng bộ dạng vô cùng thờ ơ khi họ gặp nhau lần đầu, buộc bản thân phải trưởng thành thật nhanh chỉ vì ngày hôm nay sao.
Trong nháy mắt Lý Lạc Phàm cảm thấy trong lòng dâng lên cảm xúc đau đớn, tuy không biểu hiện rõ ràng nhưng cả hai đều nhận ra những cảm xúc thâm kín giữa nhau. Lý Lạc Phàm luôn cảm thấy thời điểm chưa chín muồi, hoặc Liễu Như Thị cảm thấy cô vẫn còn trẻ, nhưng cô không ngờ rằng tình cảm của mình dành cho anh không chỉ xen lẫn sự che giấu và lừa dối, mà còn có thể bởi vì anh là phân thân của Liễu Nhiên. Lý Lạc Phàm nhìn cô gái giống hệt mình, cảm thấy bi thương, hẳn là Liễu Như Thị yêu cô gái đã chết năm nghìn năm này.
"Bùm!" Một tiếng động lớn vang lên, Lý Lạc Phàm vô thức quay đầu lại, nhìn thấy thiên la địa võng trận đang rung chuyển, người đàn ông sương đen đang dùng hết sức phá hủy trận pháp muốn đi ra ngoài. Lúc này, cả người Liễu Như Thị đầy máu, nhưng vẫn ở đây hợp lực ngăn cản.
"Lạc Phàm! Thiêu hủy cô ta! Cô ta không thể sống lại!" Liễu Như Thị liều mạng gào thét: Đừng do dự, đừng do dự vì những gì cô đã thấy! Lạc Phàm, cô đã hứa với tôi rằng sẽ nghe theo lệnh của tôi! Bây giờ tôi bảo cô thiêu hủy cỗ thi thể này."
Lý Lạc Phàm không khỏi cúi đầu nhìn thoáng qua cơ thể kiếp trước của mình, lấy ra một chông bùa ném ra ngoài. Hỏa long chui ra khỏi lá bùa nuốt chứng cơ thể cô gái vào miệng.
Cơ thể con rông đỏ đang bốc cháy, nhưng xuyên qua những khoảng trống trong ngọn lửa vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt bình yên và mái tóc đen của cô gái. Hơn năm ngàn năm qua, người đàn ông sương đen đã dùng vô số thủ đoạn để bảo tồn thân thể này, muốn cô ấy bị đốt cháy cũng không phải dễ dàng như vậy.
Lý Lạc Phàm ngay lập tức hiểu tại sao Liễu Như Thị lại muốn cô tự làm điều này, bởi vì chỉ có cô mới có thể đốt cháy cơ thể kiếp trước của mình. Lý Lạc Phàm lấy bút Bạch Ngọc ra, vẽ lên ngón tay khiến máu lập tức rơi. Lý Lạc Phàm nhanh chóng tập hợp tất cả những giọt máu trong không khí vào bút Bạch Ngọc, nhanh chóng vẽ một đạo linh phù hương về phía hỏa long, khi linh phù rơi xuống cơ thể của hỏa long, ngọn lửa bốc lên trong nháy mắt, những khoảng trống nhỏ vốn có thể nhìn thấy đã được lấp đầy bởi ngọn lửa khác. Lý Lạc Phàm lại cắn ngón tay rồi nặn máu ra, ném một linh phù khác vê phía hỏa long.
Từng vết thương, từng giọt máu, từng lá bùa, chỉ trong vòng vài phút, các ngón tay và cánh tay trái của cô đều rỉ máu, không biết là bao nhiêu vết thương và bao nhiêu máu. May là linh khí và tinh huyết của Lý Lạc Phàm sử dụng làm mực đã phát huy tác dụng, tuy Lý Lạc Phàm không thể nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được thi thể đang dần tiêu tan, cuối cùng biến thành một làn khói xanh bay vòng quanh cơ thể của Lý Lạc Phàm hai lần rồi tiêu tan trong không khí.
Chín gã người sống bằng thịt Thái Tuế ngồi xung quanh trận pháp đều vì mất đi mắt trận pháp mà thoát khỏi trói buộc, một đám người loạng choạng đứng dậy, hỏa long đã nuốt chửng rất nhiều linh khí lập tức lao tới, nuốt chứng tất cả bọn họ vào bụng, thậm chí không để lại chút tro nào.
Một đạo ánh sáng công đức dày hơn thắt lưng xuyên qua rất nhiều kết giới, rơi xuống trên người Lý Lạc Phàm, Lý Lạc Phàm biết rằng cái chết của chín người kia không xứng đáng với nhiều ánh sáng công đức như vậy, chỉ sợ phần lớn công lao là do cô đốt thi thể của cô gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận