Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 299: Chương 299

Chương 299: Chương 299Chương 299: Chương 299
Chương 299: Chương 299
Bành Tư Di nghe vậy, cô ấy vô thức nhìn tướng mạo của Lý Lạc Phàm, bối rối cắn môi dưới.
Lý Lạc Phàm chú ý tới của biểu cảm của cô ấy, câm một miếng đồ ngọt đưa cho cô ấy, hạ giọng hỏi: "Sao thế?"
Bành Tư Di hơi lưỡng lự, cũng đáp bằng giọng nhỏ xíu: "Mình chỉ cảm thấy người nhà cậu không sung sướng như vậy.
Lý Lạc Phàm mỉm cười: "Cậu học xem tướng cùng ai?"
Bành Tư Di xấu hổ gật nhẹ đầu: "Mình tự học trong sách mua ở cửa hàng, nếu mình nói không đúng, cậu cũng đừng tức giận.'
Lý Lạc Phàm nhìn vào mắt cô ấy: "Vậy cậu có mắt Âm dương sao?"
Dường như Bành Tư Di nhớ lại chuyện gì đó đáng sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch, cô ấy mở miệng, lại không dám nói chuyện.
Lý Lạc Phàm tỏ vẻ đồng tình nhìn cô ấy: "Cậu không may mắn lắm nhỉ, ngày đầu đến trường đã nhìn thấy ma, cậu mệnh gì thế?"
Bành Tư Di chợt ngẩng đầu nhìn cô, dáng vẻ không thể tin nổi: "Sao cậu biết?"
Lý Lạc Phàm mỉm cười: "Vừa khéo, mình cũng biết một chút vê mấy thứ này.
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Bành Tư Di, Lý Lạc Phàm vỗ bả vai cô ấy một cái: 'Đi ăn gì trước đã, lát nữa chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Nhiếp Tử Hàm thắt lưng buộc bụng đến tìm hai người: "Hai cậu ngày hôm qua vừa gặp nhau đã lên sân thượng nói chuyện riêng, hôm nay lại muốn đi nói chuyện phiếm. Sao lại có cảm giác mới gặp mà như đã quen từ lâu như vậy chứt
Lý Lạc Phàm cười một tiếng, cố ý chuyển đề tài: "Ăn có ngon hay không?"
Nhiếp Tử Hàm điên cuồng gật đầu, hai mắt toát ra ánh sáng: "Quá ngon, mặc dù có nhiều loại nhưng chúng không được nấu trong một nồi, mỗi loại đều có hương vị thơm ngon."
Lý Lạc Phàm cười: "Anh ấy làm thức ăn còn ngon hơn, các cậu muốn ăn cái gì cứ nói với mình, lần sau lại mang từ nhà tới cho các cậu!"
"Quá tốt rồi!" Các cô gái hoan hô, không có chuyện gì khiến cho lòng người vui thích hơn so với việc được ăn thức ăn ngon. Bốn người ngồi vây quanh bàn, ăn uống cười đùa lại trò chuyện chuyện trước kia của từng người, cảm giác xa lạ nhanh chóng biến mất, chờ mấy người ăn no, Nhiếp Tử Hàm đã ôm cổ của Lý Lạc Phàm gọi Tiểu Phàm Phàm. Ánh mặt trời cuối tháng tám sau giờ ngọ ở Đế Đô đặc biệt nóng, Nhiếp Tử Hàm và Cao Vũ Phỉ mở máy điều hòa không khí ở trong ký túc xá ngủ trưa, Lý Lạc Phàm và Bành Tư Di thì kết bạn rồi ra khỏi ký túc xá, một người ngậm một chiếc kem, tìm một bóng mát dưới tán cây ngồi nói chuyện phiếm.
"Tối hôm qua cậu gặp phải cái gì? Lại khiến cậu sợ như vậy?" Lý Lạc Phàm cắn một miếng kem rồi hỏi: 'Là ác quỷ hay là hôn ma?”
"Là hồn ma." Bành Tư Di nhớ tới cảnh tối hôm qua thì trên cánh tay nổi lên cả da gà, có chút sợ hãi rụt cổ lại một cái.
Lý Lạc Phàm nhìn dáng vẻ của cô ấy thì có chút buồn bực: "Hồn ma thôi mà sợ đến như vậy ư? Lần đầu tiên cậu gặp ma à?”
"Vậy thì cũng không phải." Bành Tư Di đá cục đá nhỏ bên chân, thấp giọng nói: Mình có anh trai, là sinh đôi với mình, từ nhỏ anh ấy đã học vẽ bùa cùng ba minh, có lúc tự học buổi tối tan học vê nhà, lúc đi qua ngã tư đường hoặc là ven đường gặp phải ma, anh ấy cũng che chắn cho mình, đây là lân đầu tiên mình nhìn thấy ma."
"Không có gì phải sợ, không phải cậu có bùa hộ mệnh sao?" Lý Lạc Phàm nhìn cô ấy: "Tối hôm qua cậu thấy ma ở đâu?
Bành Tư Di chỉ về phía bắc trường học một cái: "Ngay trong ngôi đình phía bên sân của bức tường kia."
Lý Lạc Phàm đứng lên: "Đi, đi qua xem một chút."
Bành Tư Di dẫn Lý Lạc Phàm vừa đi vừa nói: "Tối hôm qua mình ăn cơm xong muốn đi một vòng ở trong sân trường, lúc đi ngang qua nơi đó nghe được hai người đang nói chuyện văn chương, mình nghe hai người kia trò chuyện xuất sắc, liền dừng chân lại nghe một hồi, càng nghe càng cảm thấy hai người này trong lòng có khúc mắc, muốn đi xem là vị giáo sư nào. Sau đó...'
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận