Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 161: Chương 161

Chương 161: Chương 161Chương 161: Chương 161
Chương 161: Chương 161
Trân Bằng Cương vẫy tay một cái, mặt nạ oxy trên mặt Trân Tứ Hải bay xuống, rơi qua một bên, ánh đèn âm u trong phòng bệnh lại yếu đi mấy phần.
Chu Chính Dương xem màn này cả người như một con bạch tuột áp lên tường thuỷ tỉnh, tay vẫn luôn xoa mắt mình, miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Gái này là ảo giác đúng không? Ảo giác mà lại lâu như vậy sao? Chẳng lẽ tôi bị tâm thần phân liệt nặng sao?”
Lý Lạc Phàm làm động tác 'suyt' một cái: 'Im lặng.'
Chu Chính Dương lập tức ngậm miệng lại.
Trong phòng bệnh, cuối cùng Trân Tứ Hải cũng mơ mơ hồ hồ mà mở mắt, ông ta mù mờ thấy được trần nhà xa lạ, nhất thời cũng không bản thân đang ở chỗ nào. Tuy rằng đầu vẫn còn chóng mặt, thân thể có chút nặng nề, nhưng Trân Tứ Hải vẫn cố gắng gượng dậy, nhìn một vòng xung quanh, tâm nhìn ngưng đọng ở một bóng lưng.
"Đại Cương..." Môi Trân Tứ Hải trắng bệch, cánh tay run rẩy mà hướng về bóng dáng đó vươn tới: “Đại Cương là con sao?”
Trân Bằng Cương chậm rãi xoay người lại, thở dài một hơi yếu ớt, bóng đèn trên đầu cũng rất phối hợp mà chớp tắt.
"Ba, con chết rất thê thảm!"
Chu Chính Dương: `...
Đệch, không những ảo giác, mà còn ảo thính nữa!
Tay Chu Chính Dương điên cuồng bấu vào thuỷ tinh: "Tôi nghĩ rằng tôi điên thật rồi!"
"Tôi cũng sắp điên rồi!" Lý Lạc Phàm xoa xoa da gà trên người, không nhìn được mà châm biếm với Trương Nhã Lệ: "Anh Trần diễn hơi quá rồi, tôi xem mà cũng sợ hãi đây.'
Trương Nhã Lệ đồng cảm gật cầu: "Có thể do dạo này anh ta xem phim ma nhiều quá, kĩ thuật biểu diễn đầy người mà không có chỗ dùng, chạy đến đây tìm sân khấu rồi."
"Nếu biết sớm anh ta thích diễn như vậy tôi đã cho anh ta xem phim ma sớm rồi!" Lý Lạc Phàm có hơi hối hận: "Cô nói xem trước lúc tôi dọa cả nhà Trân Dư Thịnh sắp xếp cho chúng quỷ học tập ba ngày ba đêm về phim ma, thì biểu hiện của bọn họ có tốt hơn không?”
"Hiệu quả đã rất tốt rồi, vẫn còn cố gắng thêm nữa sẽ làm bọn họ bị doạ chết luôn, lúc đó càng phiên phức." Trương Nhã Lệ lôi bịch hạt dưa từ trong túi đưa cho Lý Lạc Phàm: "Ăn không?"
"Ăn!" Lý Lạc Phàm lấy qua rồi bắt đầu tách tách cắn hạt dưa. Chỉ có Chu Chính Dương mặt đầy nét xoắn xuýt chăm chú nhìn phòng bệnh không bị ảnh hưởng bởi hai người bên cạnh, cậu áp vào thuỷ tinh xem một người một quỷ mà không hoàn hồn nổi.
Trân Tứ Hải cũng vậy, rất rất lâu cũng không hoàn hồn, ông ta nhìn Trân Bằng Cương đã biến thành quỷ trước mặt mà ngây ngốc.
Trân Bằng Cương bày tư thế như vậy mà đợi cả buổi cũng không thấy Trần Tứ Hải phản ứng, không kìm được mà tiếc nuối lắc đầu: Vậy mà lại không tiếp thoại của mình, một mình mình thì diễn tiếp kiểu gì đây?
Thấy Trân Bằng Cương lắc đầu, Trân Tứ Hải có chút hoang mang, ông ta định vươn tay kéo Trân Bằng Cương, nhưng tay vươn được nửa đường thì nghĩ đến gì đó, hoảng loạn mà rút về: "Con trai, con lắc đầu là có ý gì? Lễ nào ta chết rồi sao?"
Trân Bằng Cương ngây ra, phản ứng đầu tiên của người ba trông thấy hồn phách của đứa con trai bị đầu độc chết không phải buồn bã không phải đau lòng không phải hối hận thậm chí cũng không phải kích động, mà là lo lắng cho an nguy của bản thân. Nhớ lại mấy cảm giác phức tạp lúc nghe tin ông ta nhập viện thực cứ như một trò cười, trong lòng Trần Tứ Hải căn bản không có vị trí của đứa con trai này.
Nếu đã như vậy, Trần Bằng Cương cảm thấy bản thân không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề là được!
"Ba à, ba có biết không? Sau khi chết con xuống địa phủ gặp Phán quan, Phán quan tra sổ sinh tử nói mạng con đáng ra chưa tuyệt, còn đang sống khoẻ mạnh bị người khác hãm hại tính mạng mới chết trẻ như vậy."
Trân Bằng Cương lượn đến trước mặt Trân Tứ Hải, nghiêm túc nhìn gương mặt ông ta: 'Phán quan còn nói, con là con trai duy nhất của gia đình, căn bản là không có anh chị em gì cả, Trần Ái Long nó không phải là thằng con trai ruột của ba."
Bạn cần đăng nhập để bình luận