Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 265: Chương 265

Chương 265: Chương 265Chương 265: Chương 265
Chương 265: Chương 265
Lý Lạc Phàm mím môi, bước nhanh đến trước mặt một cô gái tâm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đánh giá từ trên xuống, hỏi: "Cô tên gì?"
Trân Hiểu Nhã lo lắng nắm chặt túi xách, cô ta không biết vì sao chủ tịch mới được bổ nhiệm lại đến tìm cô ta, chẳng lẽ buổi sáng cô ta đã lơ đễnh mặc nhâm quân áo? Nhưng tình hình trước mắt không thể suy nghĩ nhiều, cắn răng trả lời: "Lý tổng, tôi tên là Trân Hiểu Nhã."
Lý Lạc Phàm nhận ra sự căng thẳng và những ánh mắt tò mò xung quanh, cô gật đầu, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng hơn: “Qua đây đi, tôi có việc tìm cô.
Trân Hiểu Nhã không biết Lý Lạc Phàm tìm cô ta làm gì, nhưng cô ta không có quyền từ chối. Nghĩ đến ngày mai có thể mình sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời, Trân Hiểu Nhã nghĩ bị chủ tịch gọi đến cũng chẳng có gì phải lo lắng, đi thì đi, chẳng lẽ còn đáng sợ hơn cái chết?
Lý Lạc Phàm ra hiệu cho Trần Hiểu Nhã đi theo đến thang máy chuyên dụng. Trong thang máy, Chu Thắng Thành liếc nhìn đánh giá, thấy màu xanh đen dưới mắt cô ta và ấn đường xám xịt đến kem nền cũng không thể bị che phủ, ông ta nhìn cô ta thông cảm, chắc cô gái này đã gặp phải ma.
Đây là lợi ích của việc ở cùng với với chủ tịch trong thời gian dài, có thể nhìn ra những nét tướng đơn giản.
Thang máy dừng ở tâng cao nhất, Chu Thắng Thành đi ra, trước khi đến văn phòng, ông ta ân cân an ủi Trân Hiểu Nhã: "Đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với Lý tổng."
Trân Hiểu Nhã có chút bối rối, vẻ sợ hãi của cô ta rõ ràng đến vậy sao? Ngay cả chủ tịch và giám đốc điều hành cũng nhìn ra, còn đặc biệt gọi cô ta lên để quan tâm, sự quan tâm nhân văn của công ty thật ấm áp!
Đáng tiếc, dù chủ tịch có quan tâm đến đâu cũng không giải quyết được vấn đề của cô ta, nếu chủ tịch thực sự muốn giúp đỡ thì cô ta sẽ nhờ chủ tịch lo hậu sự cho mình, ví dụ như nếu cô ta chết, xin hãy giúp rải tro cốt của cô ta xuống biển, đừng để ba mẹ cô ta lấy đi chôn cất cùng Tào Đại Bảo.
Mang tâm trạng đầy lo lắng, Trân Hiểu Nhã đi theo Lý Lạc Phàm vào phòng chủ tịch, thư ký bưng hai tách trà mới pha vào.
Lý Lạc Phàm tùy ý đặt túi lên bàn, quay người nói với Lina: "Mang một phần bữa sáng vào nhé."
Lina đóng cửa rời đi, Lý Lạc Phàm ra hiệu cho Trân Hiểu Nhã ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của cô, vào thẳng vấn đề: "Cô gặp ma?" Trân Hiểu Nhã sửng sốt, nhất thời không nhận ra ý của Lý Lạc Phàm. Cô ta nghĩ trong lòng, liệu câu hỏi của chủ tịch có được hiểu theo nghĩa đen không, hay cô ấy đang ám chỉ việc sáng nay cô ta trang điểm đậm lè khiến cô ta trông xấu xí như vừa gặp ma.
Thấy dáng vẻ ngờ nghệch của Trân Hiểu Nhã, Lý Lạc Phàm chỉ có thể thẳng thắn hơn: "Mấy ngày nay cô bị ma ám sao? Vận may của cô đã tụt xuống mức thấp nhất, ấn đường đã hoàn toàn bị âm khí bao phủ, nếu cứ tiếp tục thế này, cô có thể sẽ không sống quá mười hai giờ đêm nay."
Trân Hiểu Nhã nghe xong chết lặng, đợi cô ta lấy lại tinh thần thì nước mắt đã rơi đầy mặt. Nỗi sợ hãi tột độ trong lòng cô ta dường như đã tìm được lối thoát, khiến cô ta khóc không kìm lại được.
Lý Lạc Phàm đẩy hộp khăn giấy trên bàn đến trước mặt cô ta, ôn hòa nói: "Chẳng có gì to tát cả, sao cô khóc như sắp chết tới nơi vậy?"
"Nhưng tôi thực sự rất sợ, tôi nghĩ mình sắp chết thật rồi.' Trân Hiểu Nhã không thèm lau mặt, chống hai tay lên bàn nhìn Lý Lạc Phàm đầy lo lắng và căng thẳng: "Chủ tịch, cô có thể cứu tôi đúng không? Tôi không muốn gả cho con ma đó, tôi không muốn chết! Xin hãy giúp tôi!
"Gả cho ma?" Lý Lạc Phàm cau mày: "Ở đâu ra con ma vô pháp vô thiên như thế, lại còn muốn kết hôn âm dương với người sống nữa chứ. Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận