Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 229: Chương 229

Chương 229: Chương 229Chương 229: Chương 229
Chương 229: Chương 229
Nếu thuở sinh thời ngươi không mắc phải lỗi lâm to tát nào thì ngươi và con ngươi có thể nhanh chóng đi đầu thai."
Người phụ nữ biết ơn cúi người liên tục: "Cảm ơn đại nhân!"
Tạ Tất An nhìn dàn quỷ xung quanh: "Còn ai muốn nói gì không? Ta nhắc trước các ngươi, những gì quỷ trước từng nói mà quỷ sau nói lại sẽ không tính, không được ghi vào sổ công đức."
Vừa dứt lời, đám quỷ lập tức hoảng sợ, một người có vẻ là tướng quân trong đó vội vàng nói: "Ta biết vê chuyện của mưu sĩ."
Lý Lạc Phàm vực dậy tinh thân, từ việc Ngụy hậu đưa Cơ Ngọc còn đỏ hỏn rời khỏi vương thành đến chuyện vương tử Đới ăn thịt Thái Tuế để chết đi sống lại, thậm chí cả việc Cơ Ngọc dẫn trăm người vào mộ và trận pháp cuối cùng đều liên quan tới mưu sĩ này. Có thể nói, gã chính là kẻ lên kế hoạch tất cải
“Mau nói!"
"Mưu sĩ đã ở cạnh vương tử Đới từ khi ngài ấy còn nhỏ. Nghe nói hắn nhìn sao trời là biết chuyện thiên hạ, thấu quá khứ, hiểu tương lai, còn thạo âm dương. Vương tử Đới cực kỳ tin dùng hắn. Ta theo hầu bên vương tử Đới từ nhỏ, từ lúc gặp mưu sĩ đến thời khắc vào mộ chôn cùng cũng ngót nghét ba mươi năm, thế nhưng vẻ ngoài của mưu sĩ chẳng hề đổi thay, vẫn giữ hình dạng tuổi đôi mươi. Có một lần mưu sĩ buột miệng, kể rằng hắn từng xem hiện tượng thiên văn giúp quân chủ Long Giáp của triều đại trước. Thế chẳng phải hắn đã sống mấy trăm năm rồi sao?"
Lý Lạc Phàm nhướng mày: Mưu sĩ mấy trăm tuổi, trước đây từng theo Long Giáp, mấy trăm năm sau lại theo vương tử Đới. Và trận pháp hắn xây dựng cho Cơ Ngọc lại có tuổi đời gần ba nghìn năm. Nghĩ sao cũng thấy chuyện này không đơn giản.
Thậm chí cô còn thấy việc mình thắng trước Cơ Ngọc vào phút cuối hơi bị suôn sẻ quá.
"Còn ai biết chuyện liên quan đến mưu sĩ nữa không?" Lý Lạc Phàm nhìn dàn quỷ chôn cùng này, hỏi hơi gấp gáp.
Một nữ quỷ dạ vâng thưa: "Cách đây không lâu ta còn gặp lại mưu sĩ."
Trái tim Lý Lạc Phàm giật thót, mặt hơi tái đi: "Thấy hắn trong mộ sao?”
Nữ quỷ khẽ gật đầu: "Hắn tới trong âm thầm, quỷ trong mộ không phát hiện hắn. Ta đang đứng tại góc khuất bờ tường xem dầu thắp, đúng lúc thấy hắn. Hắn tới khu mộ chính, chỉ lát sau, âm khí tại lối mộ bỗng nhiều lên. Ta đứng im như tượng tại bờ tường không dám nhúc nhích, mãi tới khi hắn rời khỏi mới dám ra."
Môi Lý Lạc Phàm hơi run rẩy: "Không lâu là bao lâu?”
Nữ quỷ ngẫm nghĩ, đáp: "Từ lúc hắn đi vào cho đến khi các người tới, ta luôn đứng ở bờ tường xem xét dầu thắp. Ta nhớ lượng dầu thắp tại đèn Trường Minh vơi đi bằng một cọng tóc của ta."
Lý Lạc Phàm vội vàng hỏi: "Lúc trước khi các ngươi vào mộ chôn cùng, dầu thắp đây chứ?"
Nữ quỷ khẽ gật đầu: "Đây ắp!"
Lý Lạc Phàm nhanh chóng tính toán, đối chiếu dung tích của đèn Trường Minh với thời gian ba nghìn năm. Lượng dầu bằng sợi tóc đủ đốt vài chục năm. Nói cách khác, mưu sĩ kia vậy mà đã sống gần ba nghìn năm, còn luôn chú ý đến mộ của Cơ Ngọc. Thế nên mục đích trước đây của mưu sĩ vốn không phải trợ giúp Cơ Ngọc và vương tử Đới xưng bá thiên hạ mà khả năng cao hơn là hắn muốn luyện Cơ Ngọc thành Thái Tuế.
Suy cho cùng, hai cha con kia chỉ là quân cờ của hắn mà thôi.
Nhắc đến cha con, Lý Lạc Phàm sực nhớ một chuyện suýt bị mình coi nhẹ: "Vậy vương tử Đới đâu rôi? Cơ Ngọc vào lăng mộ thì vương tử phải làm sao với bản thân?"
Một quỷ chôn cùng có vẻ là tử sĩ tranh thủ được cơ hội, nói luôn: "ương tử Đới cũng chuẩn bị một lăng mộ cho mình nhưng nghe nói là cách đấy rất xa, vị trí do mưu sĩ đích thân chọn. Vương tử Đới nói rằng sau khi bịt kín mộ Cơ Ngọc, ngài ấy sẽ dẫn theo thê thiếp nô bộc của mình xuống mộ chôn cùng."
Trái tim Lý Lạc Phàm tu xuống. Hiện giờ không biết rốt cuộc Cơ Ngọc đã bị tiêu diệt hoàn toàn hay chưa mà lại xuất hiện thêm mộ của một vương tử Đới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận