Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 409: Chương 409

Chương 409: Chương 409Chương 409: Chương 409
Chương 409: Chương 409
Một ngày là thây, cả đời là cha. Từ ngày được Liễu Nhiên nhận làm đệ tử thân truyền, nàng đã mất đi tư cách ái mộ y.
Cuối cùng có một ngày, A Lạc cảm thấy trái tim mình không thể chịu đựng được nữa nên nàng ấy đã rời đi mà không một lời từ biệt.
Trong thế giới vu yêu hoành hành này, mặc dù A Lạc đã học tiên pháp mấy trăm năm nhưng lại chưa bao giờ nhập thế, không hiểu được hiểm ác thế gian. Nàng ấy nhập thế với cơ thể tinh khiết mới tu luyện được vài trăm năm, điều này có thể so sánh với một con dê béo tiến vào Hổ Sơn, khắp nơi đầy rẫy nguy hiểm. Ở thời đại này, pháp lực của vu yêu có thể so sánh với thần, mà thần là liêu thuốc tốt nhất để vu yêu thành tiên, mặc dù cơ thể trời sinh bất tử của A Lạc rất hiếm nhưng các vu yêu lại quan tâm đến Liễu Nhiên đằng sau A Lạc. A Lạc là mồi, Liễu Nhiên là cá, bọn họ muốn một lưới bắt hết. Lần đầu tiên A Lạc bị bắt lại hận chính mình như vậy, nàng ấy không hề lo lắng cho sự an nguy của bản thân, điều nàng ấy sợ chính là sư phụ của mình sẽ gặp nguy hiểm, lần đầu tiên nàng ấy vô cùng hy vọng sư phụ không cần xuất hiện trước mặt nàng ấy như vậy.
Nhưng điều khiến nàng ấy tuyệt vọng nhất chính là sư phụ đã tới, nàng ấy tận mắt nhìn thấy sư phụ từng bước một bước vào cái bẫy do vu yêu giăng ra dành cho thần linh, nhìn thấy thần lực của sư phụ đã bị hút cạn chỉ để cứu nàng ấy. Khi tuyệt vọng, nàng ấy đã hiến tế thiên tiên chi hồn của mình lên tiên giới để đổi lấy cơ hội sống sót cho Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên vốn đã cạn kiệt thần lực nhìn thấy cảnh tượng này lại bùng nổ thân lực, y không những ngăn cản sự hiến tế còn dang dở của nàng ấy mà còn bóp cổ toàn bộ phù thủy và vu yêu có mặt tại đây.
Đại chiến kết thúc, A Lạc mất đi một phần tiên hồn rơi vào trạng thái hôn mê. Thần hồn của Liễu Nhiên bị bị tổn thương nhưng bị thương nặng, không thể đưa A Lạc trở lại tiên sơn nên mang theo A Lạc trốn trong núi sâu.
A Lạc mất trí nhớ tỉnh dậy, nhưng tình yêu của nàng ấy dành cho Liễu Nhiên lại rất sâu sắc, không bị ký ức ràng buộc, cũng không có trói buộc luân lý, tình cảm của A Lạc dành cho Liễu Nhiên rất ấm áp và thẳng thắn.
Liễu Nhiên không bị mất trí nhớ, nhưng y vẫn cố đè nén tình cảm kỳ lạ của mình dành cho A Lạc như trước, cố gắng kiêm chế và cảnh báo bản thân, nhưng tất cả những điều này đều biến thành sự thỏa hiệp dưới sự nhiệt tình của A Lạc. Cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, lần đầu tiên nằm bên nhau. Bọn họ đều cho rằng hai người sẽ cùng nhau trải qua quãng đời còn lại trong ngọn núi sâu này, nhưng họ không ngờ rằng tiên thể và thần hồn bị tổn thương lại khiến cho linh khí trời đất xoay chuyển, tiên thể và thân hôn tu bổ cho nhau, cứu rỗi cho nhau và tái sinh.
Liễu Nhiên lấy lại được sức mạnh của một vị thân, còn A Lạc đã cải tạo lại cơ thể bất tử, cũng khôi phục trí nhớ của mình, tuy nhiên, bước đi giữa hai người không bao giờ có thể rút lại, cảm xúc nhiệt liệt cũng sẽ không biến mất vì sự thay đổi thân phận.
Họ trở lại Tiên Sơn, trong mắt mọi người họ duy trì khoảng cách giữa thầy và trò, nhưng khi lén ở chung thì họ là một đôi tình lữ không thể tách rời. Đúng lúc cả hai đang tận hưởng niêm hạnh phúc ngọt ngào nhất thì A Lạc mang thai.
Liễu Nhiên là thân, còn A Lạc là trời sinh tiên thể, là thân tương lai, khoảnh khắc kết tỉnh của hai người rơi vào trong bụng A Lạc đã khiến Thiên tượng phát sinh dị biến, cả hai ôm nhau ngủ say sau cuộc tình, bên ngoài ngôi nhà gỗ đã đông đúc các vị thần đến sau khi biết tin. Trước sự chứng kiến đầy đủ của mọi người, cả hai không còn nơi nào để trốn mà chỉ có thể ôm nhau bước ra ngoài. Sau khi nhìn thấy cảnh này, một số vị thần im lặng, có khiếp sợ cũng có đau lòng, nhưng đại bộ phận đều là không dám tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận