Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 166: Chương 166

Chương 166: Chương 166Chương 166: Chương 166
Chương 166: Chương 166
"Nhà của ai chứ?" Phùng Xuân Hoa cười như điên: "Trân Tứ Hải, ông quên chuyện căn nhà sớm đã sang tên cho con trai tôi rồi à? Bây giờ đứng tên căn nhà đó là tên của con trai tôi, người phải đi là ông đó. Đợi về nhà, tôi không những bảo Ái Long đuổi ông ra, tôi còn bảo nó đến đồn công an đổi tên, ngày mai sẽ đổi tên thành Tào Ái Long, tôi muốn quang miinh chính đại nói với mọi người, Ái Long là con của tôi sinh cho Tào Hải Toàn! Ông làm được gì tôi nào?”
"Tao làm được gì mày sao? Tao... Tao" Trần Tứ Hải nhất thời cứng họng, còn Trân Bằng Cương đang nấp trong rèm cửa thì trợn ngược mắt một cái, dùng hai tay làm thành một cái loa bên miệng, âm thâm phát ra luông âm khí: "Ba... Ba... Con chết thảm lắm!"
"Đúng, tao nhớ ra rồi! Tao muốn mẹ con mày phải đền mạng!" Trần Tứ Hải chỉ vào Phùng Xuân Hoa: "Con trai mày hại chết con trai tao! Mẹ con mày sớm biết nấm đó có độc, mày tự nói hàng xóm nhà mày dưới quê ăn nấm này mà bị độc chết, mày còn cố tình hái nó về, chúng mày đã tính sẵn nếu Bằng Cương không có nhà sẽ đầu độc chết nó hòng chiếm lấy gia sản của nó. Hôm đó mày đã sớm rửa sạch nấm độc bỏ vào trong tủ chén, Đai Cương nhà tao không đồng ý cho nhà sau đó dẫn vợ con đi rồi, mày cố tình kéo nó gây gổ trong sân, con trai mày lẻn vào bếp cắt nhỏ nấm độc bỏ vào trong canh, màn này tao đã thấy rõ ràng!"
Mặt Phùng Xuân Hoa biến sắc, nhưng rất nhanh bà ta cũng cười: "Vậy thì sao? Vụ án này đã kết thúc từ lâu rồi, ông bớt mang chuyện này ra uy hiếp tôi.
'Ai nói vô dụng, hôm nay pháp luật đã nói rồi, án giết người qua mười mấy năm vẫn quản. Lúc cảnh sát điều tra không phải cũng nói cái gì nhân chứng vật chứng sao, bây giờ tao là nhân chứng, vật chứng tao cũng có!" Lần này là đến phiên Trân Tứ Hải cười: "Lúc mày với con trai mày bàn bạc chuyện này trong phòng, đúng lúc tao đang ngồi trên phản bên ngoài vọc phá cái máy ghi âm cũ của nhà, trùng hợp nhấn nhầm nút thu âm, lời của bọn mày nói đã bị máy ghi âm thu lại toàn bộ. Sau khi làm tang sự cho Đại Cương xong, tạo lại vọc cái máy đó thì phát hiện đoạn đối thoại hôm đó, lúc đó tao cũng hết hồn, tao sợ cảnh sát hay hàng xóm phát hiện, không dám xóa cũng không dám lấy băng ra, sợ có người phục hồi lại đoạn băng sẽ bắt bọn mày, tao chỉ đem giấu kĩ cuộn băng. Năm năm trước chúng ta dọn nhà từ quê lên đây, tao cũng đã mang theo cuốn băng đó rồi, bây giờ nó đang nằm trong ngăn kéo vali dưới gâm giường của tao." "Phùng Xuân Hoa, mày còn mơ tưởng để con trai mày đuổi tao ra khỏi nhà à? Nằm mơ đi! Bây giờ tao sẽ đi tìm cảnh sát, tao muốn con trai mày phải đền mạng cho con trai tao!"
Nghe được đoạn đối thoại then chốt, bất kể là Lý Lạc Phàm hay Trương Nhã Lệ đều thở thào, hai người đập tay nhau: ˆXong việc!"
"Lần này không chỉ nhân chứng vật chứng có đủ, chúng ta còn có thêm đoạn camera giám sát!" Lý Lạc Phàm chỉ lên chiếc camera xoay 360 độ HD không không chết trên tường, vui vẻ mười phần mà cười: "Tôi sẽ cắt đoạn then chốt này ra giao cho cảnh sát."
Trương Nhã Lệ giơ ngón cái: "Thông minhl"
Chu Chính Dương lấy điện thoại ra bắt đầu báo cáo tình hình vụ án của Trân Bằng Cương với cấp trên, sau vài phút thì ngắt điện thoại, sắc mặt phức tạp mà nói với Lý Lạc Phàm: “Trong Cục đã phái người đến Hoa Viên Long Đình bắt giữ nghi phạm Trần Ái Long đồng thời tìm kiếm cuộn băng, bệnh viện bên này sẽ do tôi xử lý!"
Lý Lạc Phàm nhìn hai người đang giằng co trong phòng, lập tức hối thúc: "Đi nhanh đi, tôi thấy Phùng Xuân Hoa đang có tư thế muốn giết chết Trân Tứ Hải kìal"
"Được!" Chu Chính Dương vừa mới chạy vài bước, lại thắng két lại, xoay đầu nhìn sang tấm rèm ở phòng bệnh bên kia tấm thuỷ tinh: "Ở sau tấm rèm có thực sự là Trân Bằng Cương không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận