Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 407: Chương 407

Chương 407: Chương 407Chương 407: Chương 407
Chương 407: Chương 407
Trong lòng cô thấy vui mừng, nhưng giây tiếp theo, ngọn lửa trong ngực cô như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức nguội đi.
"Bạch Tiểu Soái."
"Ây!" Bạch Tiểu Soái quay người làm động tác Hãy, không nhịn được vui mừng hỏi: "Nhìn bộ quân áo mới của tôi xem thử nè, có đẹp trai không? Mô phỏng phong cách của Liễu đại nhân đó, cô nhìn tôi xem có chút phong thái của đại nhân không?”
Nếu như bình thường thì Lý Lạc Phàm sẽ trêu chọc anh ta mấy câu, nhưng bây giờ cô không có tâm tư, thậm chí còn có chút trách anh ta đến không đúng lúc. Không dừng lại, cô vội vàng đi thẳng đến phòng nghỉ ngơi riêng của mình, thuận miệng dặn dò một câu: “Anh giúp tôi canh ở bên ngoài, nếu Liễu Nhiên đến thì gọi cho tôi một tiếng, nếu không thì dù có chuyện gì khác thì cũng đừng gọi tôi.'
Bạch Tiểu Soái còn chưa kịp trả lời đã trơ mắt nhìn Lý Lạc Phàm đóng cửa lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng ngưỡng mộ, trong giọng điệu tràn đầy không thể tin nổi: "Mới có mấy tháng thôi mà lại dám gọi thẳng tên đại nhân rồi, đến bao giờ mình mới có can đảm đó đây?"
Nói xong anh ta vừa quay người lại, đầu gối bỗng nhiên mềm nhữn ra, phịch một tiếng quỳ xuống, anh ta rùng mình trước bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt: “Đại... Đại nhân...'
"Ừ." Liễu Nhiên liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại, nhẹ giọng nói: "Cậu có thể đi rồi."
Bạch Tiểu Soái theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng nghĩ tới lời Lý Lạc Phàm dặn dò, anh ta vẫn phải cắn răng nói: "Đại nhân, vừa rồi Lạc Phàm nói nếu ngài đến thì bảo tôi báo cho cô ấy." "Không sao, để cô ấy giải quyết việc của mình trước, tôi ở đây đợi cô ấy” Liễu Nhiên ngồi xuống chỗ ngồi yêu thích của mình, vung tay áo lên, trên bàn nhiều thê một bộ ấm trà. Anh ta rót trà thơm vào bát rôi cầm tách trà lên quay đầu nhìn Bạch Tiểu Soái vẫn còn chưa chịu rời đi, nhẹ giọng nói: Sao? Cậu cũng muốn uống trà ở đây à?”
'Không, không, không, mời ngài cứ từ từ dùng!" Bạch Tiểu Soái sáng suốt biết Liễu Nhiên có ý đuổi người đi, anh ta quay người lại, không quên đóng cửa lại cho Liễu Nhiên.
Bạch Tiểu Soái rời đi, tòa nhà nhỏ trở nên yên tĩnh hoàn toàn, nhưng Liễu Nhiên lại không có tâm tư uống trà, anh ta đặt tách trà còn nguyên lên bàn, không nhịn được đi đến trước cửa phòng Lý Lạc Phàm, có chút bất an chắp tay sau lưng.
Lúc này, Lý Lạc Phàm đang khoanh chân ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, lộ ra cánh tay đây vết thương, không thèm để ý đến việc chữa trị mà trực tiếp nặn ra một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống khối ngọc.
Máu thấm vào dương chỉ bạch ngọc, lúc đâu toàn bộ giọt máu bị nuốt chứng, sau đó lay động như hoa văn, bao phủ toàn bộ bê mặt của ngọc bội. Thời gian trôi qua, hoa văn ngày càng dày đặc, chẳng mấy chốc hoa văn phức tạp gân như làm khối ngọc bội biến thành màu đỏ.
Trong khi Lý Lạc Phàm đang bất an chờ đợi, hoa văn dày đặc đột nhiên biến mất, giây tiếp theo, một nụ hoa xuất hiện trên bê mặt bạch ngọc. Những nụ hoa đỏ cuộn lại, các lớp cánh hoa bị đẩy sang một bên, cuối cùng để lộ ra nhị hoa vàng lóe lên bên trong.
Lý Lạc Phàm nhịn không được đưa tay chạm vào nhị hoa, nhị hoa khẽ run lên, hóa thành một đạo kim quang bộc phát ra từ bạch ngọc, xuyên vào ấn đường của Lý Lạc Phàm.
Lý Lạc Phàm nhắm mắt lại, ngất đi.
*xx**
Trên trời xanh vài đám mây trắng bông bênh, nắng dịu nhẹ chiếu xuống, cây cỏ hoa lá trên núi trải dài thoải mái, tận tình tắm nắng thỏa thích. Lý Lạc Phàm đã rất quen thuộc với nơi này, thậm chí nửa giờ trước cô còn nhìn thấy mình ở đây năm nghìn năm trước.
Đúng, đó là ngọn núi mà cô nhìn thấy trong ảo cảnh, ở trong trận pháp của người đàn ông sương mù đen nhìn qua ngọn lửa.
Nhưng ngọn núi trước mắt đẹp hơn nhiều so với ảo ảnh và kết giới, khắp nơi trên núi đều có những loài thực vật quý hiếm, không khí tràn ngập linh khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận