Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 172: Chương 172

Chương 172: Chương 172Chương 172: Chương 172
Chương 172: Chương 172
Cục trưởng Lưu Thế Cương bảo Chu Chính Dương vào đây, không vòng vo mà trực tiếp nói luôn: "Bản ghi chép trước đây của Trân Tứ Hải là cậu làm đúng không? Ông ấy luôn miệng nói ở bệnh viện thấy hồn ma của Trân Bằng Cương, cậu có biết việc này không?”
Chu Chính Dương đổ mồ hôi hột ngẩng đầu, không những biết cậu còn trông thấy nữa kìa! Nhưng thân là một cảnh sát thì chuyện này không được nói, quá không chủ nghĩa duy vật rồi, còn mê tín lạc hậu!
"Lúc tôi làm bản ghi chép ông ấy đúng là có nói như vậy, chỉ là chuyện quỷ thần không thể tin, vả lại chuyện này không liên quan trực tiếp đến cái chết của người bị hại, cho nên trên bản ghi chép mới không có ghi.
Lưu Thế Cương nghe xong thì mỉm cười, quay đâu nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, lại quay đầu lại lắc đầu với Chu Chính Dương: "Tiểu Chu à, lời của cậu không thành thật, cậu không nói lời thật."
Giọt mồ hôi theo mũi Chu Chính Dương mà chảy xuống, cậu lau qua một cái, có chút không biết phải làm sao: "Cục trưởng, tôi không hiểu ý của sếp."
"Được rồi, lão Lưu, anh đừng vòng vo nữa." Người đàn ông lạ ngồi trên sofa nhìn Chu Chính Dương: "Ở bệnh viện cậu đã thấy Trân Bằng Cương."
Nhìn ánh mắt chắc chắn của ông ta, lời đến miệng của của Chu Chính Dương thì kẹt lại, nhất thời cũng không biết làm sao trả lời.
Ông ta dự liệu được phản ứng của Chu Chính Dương, cười cười, đứng dậy vươn với tay với cậu: "Tôi là Vụ Vân Vĩ, Sở trưởng Sở Đặc Nhiệm."
Chu Chính Dương bắt tay lại: "Chào Sở trưởng Vụ, tôi là Chu Chính Dương." Vu Vân Ví cười cười, ra hiệu Chu Chính Dương ngồi xuống, rồi mới mở lời: "Đội Đặc Nhiệm của chúng tôi bởi vì nguyên nhân đặc thù mà nhân lực vẫn luôn khan hiếm, tôi cảm thấy cậu có vẻ thích hợp, muốn điều cậu qua đó, cậu thấy thế nào?"
Lưu Thế Cương ngồi bên cạnh phối hợp gật đầu: "Tuy tiểu Chu đến chỗ Cục chúng tôi chưa bao lâu, nhưng thái độ và năng lực làm việc của cậu ấy đểu rất rõ ràng, cực kỳ ưu tú. Nếu như là Cục khác muốn người tôi nhất định sẽ trực tiếp từ chối, nhưng Sở Đặc Nhiệm có hơi đặc thù, tôi gọi cậu đến là muốn hỏi xem ý kiến cậu. Lão Vu, anh cũng giới thiệu một chút về Sở Đặc Nhiệm đi."
Vu Vân Vĩ cười: "Vậy trước tiên nói về ưu điểm của Sở Đặc Nhiệm chúng tôi nhé, đầu tiên là lương thưởng cực kỳ cao, lúc nãy tôi có nghe ngóng ở Cục trưởng Lưu về thu nhập của cậu, nói như vậy đi, nếu cậu đến chỗ chúng tôi, lương thưởng gấp bốn đến năm lần hiện tại, có vụ án lớn còn có tiền thưởng đặc biệt nữa."
Chu Chính Dương âm thầm tính thử, nếu cứ như vậy, khoảng năm năm là có thể đổi nhà mới rồi.
Vu Vân Vĩ: "Thứ hai, thời gian của chúng tôi cũng khá thoải mái, có thể không cần ngày nào cũng đến ngồi trong văn phòng. Nhưng tính chất công việc bắt buộc cậu làm đêm nhiều hơn, nói chung là buổi sáng có thể nghỉ ngơi, lúc bận có thể sẽ phải làm liên tục trong một hai tháng, lúc rảnh rỗi có thể một hai tháng cũng không có việc gì.
Không được nghỉ cũng không sao, sau khi làm cảnh sát cậu cũng không nghỉ ngơi gì cho lắm, chuyện này cũng không phải là chuyện lớn. Nhưng cậu thực sự không nghĩ ra phòng ban nào mà có thể một hai tháng không có việc, lại còn ban ngày không đi làm ban đêm tăng ca, thảo nào gọi là phòng Đặc Nhiệm, đúng là rất đặc biệt.
Vu Vân Vĩ: "Tất nhiên, chúng tôi cũng có khuyết điểm, đó là tính nguy hiểm tương đối cao."
Chu Chính Dương lắc đầu: "Tôi không lo lắng nguy hiểm, giây phút mà tôi chọn làm cảnh sát tôi đã không còn sợ nguy hiểm nữa."
Vu Vân Vĩ nhìn cậu tán thưởng: "Muốn gia nhập chúng tôi phải can đảm lắm!"
Chu Chính Dương nghĩ ngợi: "Hình như không có thứ gì làm mình sợ cả."
Vu Vân Vĩ hài lòng nhìn cậu: 'Vậy cậu đồng ý rồi?"
"Tôi đồng ý... Ấy, đợi chút.." Chu Chính Dương nói được một nửa mới phản ứng lại, nhanh chóng nuốt mấy lời còn lại vào. Cậu nhìn Cục trưởng Lưu, lại nhìn Vu Vân Vĩ, mặt ngơ ngác: "Tôi vẫn còn chưa biết rốt cuộc Sở Đặc Nhiệm làm việc gì vậy.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận