Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 147: Chương 147

Chương 147: Chương 147Chương 147: Chương 147
Chương 147: Chương 147
Lý Lạc Phàm cắn một miếng da thịt ba chỉ giòn, đây tự tin nói: "Đương nhiên, trước khi ra ngoài tôi đã cố ý bấm tay rồi."
Trương Nhã Lệ nghe vậy lập tức cảm thấy nhẹ nhõm không ít: "Vậy cô bấm tay có chuẩn không? Tỷ lệ thành công trước đây là bao nhiêu?"
"Chắc là chính xác đó...' Lý Lạc Phàm ngượng ngùng cười: "Nếu như gặp được ba mẹ anh Trân ở đây, vậy độ chính xác của tôi sẽ là 100%; nếu không gặp được, độ chính xác sẽ là 0%.'
Trương Nhã Lệ: ”...'
Hóa ra là lần đầu tiên cô bấm tay tính àI
Lý Lạc Phàm và Trương Nhã Lệ ôm một đống đồ ăn bước ra khỏi chợ, thì ngay lập tức nhìn thấy ở ven đường có một mái đình dùng để nghỉ mát, ở trên trong có bàn đá và ghế đá, ngoài ra ở xung quanh còn có những chiếc ghế gỗ tạo thành một vòng tròn và còn có mấy ông bà đang ngôi tận hưởng không khí mát mẻ.
Lý Lạc Phàm và Trương Nhã Lệ đang giảo mồm: "Chúng ta đi qua bên đó ăn đi"
Trương Nhã Lệ theo sát Lý Lạc Phàm, thấp giọng hỏi: "Bên trong đó có ba mẹ của anh Trần phải không?"
"Không biết." Lý Lạc Phàm lẩm bẩm lại với giọng trâm như cũ: "Tôi chỉ muốn tìm một nơi thuận tiện để ăn thôi."
Trương Nhã Lệ: '....
Lo lắng vô ích rồi!
Hai người bước vào mái đình nghỉ mát bày ra một đống đồ ăn để lên bàn đá, các dì ngồi trên ghế bên cạnh lắc quạt cười ha ha vui vẻ với họ: "Đây là con gái nhà ai, sao lại mua nhiêu đồ ăn thế, bữa trưa không ăn cơm à?” Lý Lạc Phàm lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Chúng cháu vừa đi ngang qua đây, thì lập tức ngửi thấy đô ăn ngon, cho nên mỗi thứ đều mua một ít về ăn thử ạ”"
Trương Nhã Lệ đặt coca-cola lạnh đang mang theo xuống, và nhân cơ hội nhìn xung quanh một vòng, cô ấy dường như không nhìn thấy bà mẹ của nhà họ Trân trong bức ảnh.
Hai người ngồi trên ghế đá vừa ăn vừa uống, vào mùa hè những thứ này mặc dù rất ngon nhưng lại có vị hơi mặn, rất nhanh họ đã uống hết coca-cola. Thế là Trương Nhã Lệ dùng khăn giấy lau miệng: "Tôi đi mua thêm đồ uống."
Lý Lạc Phàm gật đầu, nhặt chai coca-cola đã uống xong chuẩn bị ném vào thùng rác, nhưng lúc này từ bên ngoài mái đình nghỉ mát có một bà lão trông khoảng bảy mươi tuổi đang đi đến hét vào mặt Lý Lạc Phàm một câu: 'Đừng ném nó vào bên trong, đưa đây cho tôi!"
Lý Lạc Phàm bị âm thanh đột nhiên vang lên dọa cho giật mình, đợi đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy mặt đối phương thì đúng lúc khóe miệng hơi nhếch lên: Đây chẳng phải là tìm được mà không tốn chút công sức nào sao.
Sau khi đưa hai chai nước uống cho bà ta, thì Lý Lạc Phàm nhìn bao tải trong tay bà ta rồi hỏi: "Người đã lớn tuổi như thế mà vẫn còn nhặt phế phẩm ạt"
Mẹ Trân nhét hai chai nhựa vào trong túi một cách thô bạo, hơn nữa sau khi nghe được lời nói của Lý Lạc Phàm, thì bà ta ngay lập tức luôn miệng kêu khổ: "Cô nghĩ tôi muốn đi nhặt thứ này sao, nếu không phải nhà tôi có một nàng dâu, lười biếng gân chết, suốt ngày ngoài trừ ăn thì chỉ biết ngủ, không chịu làm gì cả, chỉ biết dựa vào số tiền con trai tôi kiếm được, trong nhà dọn dẹp thì dựa vào tôi, cô ta như một thái hoàng thái hậu suốt ngày chỉ biết nằm, cô ta kết hôn với con trai tôi được năm năm rồi, ngay cả đứa con cũng không sinh được, cũng không biết giữ lại người vợ như vậy thì có lợi ý gì.
Các bà lão ở gần đó nghe được như vậy thì nháy mắt với nhau, lấy quạt che miệng lại mà cười khúc khích.
Lý Lạc Phàm tới đây chính vì muốn tìm bà ta, thế là cô lùi một bước về phía bàn đá, nói: "Đã lớn tuổi như vậy thật không dễ dàng gì, nếu không thì bác ngồi xuống đây nghỉ ngơi một một chút nhé.
Bà Trân nhìn trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, Lý Lạc Phàm lại là một cô gái có khuôn mặt dễ thương, nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận