Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 149: Chương 149

Chương 149: Chương 149Chương 149: Chương 149
Chương 149: Chương 149
Trương Nhã Lệ có chút ngạc nhiên mà quay đầu lại liếc nhìn Lý Lạc Phàm, còn Lý Lạc Phàm thì đang bình tính quan sát khuôn mặt của bà Trân: Người có đôi mắt sâu và trán trũng thường độc ác, người có môi dày và cổ ngắn chắc chắn là ngu ngốc, mà bà Trân lại có cả hai điều này. Hơn nữa cung con cái của bà ta cũng không được vừa ý, lại khó có con, đến bốn mươi tuổi bà ta mới sinh được một đứa con trai.
Nếu nhìn theo hướng này, thì Trân Bằng Cương hoàn toàn không phải là con trai của bà ta.
Lý Lạc Phàm đặt chai coca-cola xuống, lại cùng bà Trần nói: "Bác à, bác ăn nhiều như vậy rôi sao? Sao không mời bác trai nhà bác đến để cùng nhau ăna.'
Bà Trân nhìn món lẩu cay, gà rán và cánh nướng còn nguyên trên bàn, thì kiên quyết đứng dậy thu dọn: "Không cần, để tôi trực tiếp mang về nhà."
Lý Lạc Phàm sửng sốt một chút, bởi vì đã ăn đồ của người khác mà còn đòi gói mang về, sao có thể làm như vậy được chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lý Lạc Phàm, các dì ở bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở cô: "Gia đình này là như vậy, cháu đừng đối xử tốt với họ, gia đình này không những không biết ơn mà ngược lại còn cố gắng hết sức để lợi dụng cháu, chúng tôi đều đã chịu thiệt thòi qua rồi."
Lý Lạc Phàm cười rạng rỡ: "Cháu chỉ đi ngang qua đây thôi, về sau có thể sẽ không tới đây nữa ạ."
Các dì nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ các cô gái nhỏ đều là những người dễ mềm lòng và nhân hậu thế nên có thể sẽ bị những kẻ tham lam vô lễ này lợi dụng, cho nên khi bọn họ nhìn thấy thì không thể chịu nổi những loại chuyện như thế này.
Bà Trần hình như đã quen nghe những lời như thế này, cho nên cũng không coi trọng lắm, nó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tốc độ thu dọn đồ đạc của bà ta, bà ta thu dọn xong rất nhanh, thấy thế thì cả Lý Lạc Phàm lẫn Trương Nhã Lệ đều nhìn nhau, cuối cùng bọn họ cũng đứng dậy.
Bà Trần bước ra ngoài với một tay xách thức ăn còn tay kia thì câm lấy chai nước, cả Lý Lạc Phàm và Trương Nhã Lệ đều đi theo phía sau bà Trân xuống lầu đến căn hộ nơi bà ta ở. Quả nhiên lúc này ông Trân đang ngồi dưới lâu tận hưởng thời tiết mát mẻ, khi nhìn thấy bà ta ôm một đống đồ ăn thì vô thức mà cau mày: "Sao lại mua nhiều thứ vô dụng như vậy, đã tiêu hết bao nhiêu tiền rôi?"
"Không tốn bao nhiêu đâu.' Bà Trần mím môi nói: "Đây là mấy miếng của hai đứa nhỏ đó mua, đồ ăn vặt ăn mà bọn họ ăn không hết, tôi đều lấy về."
Ông Trần đầu lắc quạt, không nói gì, sau đó lại ngồi xuống mà tiếp tục nhìn ông lão bên cạnh đang đánh cờ.
Ông ta đang xem ván cờ, còn Lý Lạc Phàm thì đang đứng dưới gốc cây mà nhìn ông ta, xét từ vẻ ngoài của ông ta, thì ông Trân trong đời chỉ có một đứa con ruột, và cô có thể nhìn ra được mối quan hệ huyết thống của ông ta với Trân Bằng Cương, điều quan trọng nhất là, mệnh cách của ông lão là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đã định sẵn trạng thái là tang tử. (Để tang con)
Ông ta quả thực là cha ruột của Trần Bằng Cương, vậy câu hỏi đặt ra là, Trân Ái Long rốt cuộc là con trai của bà Trần với ai?
Lý Lạc Phàm không ngờ chuyện này lại liên quan lớn như vậy, cô nhớ tới Trân Bằng Cương từng nói, khi anh ta được mười mấy tuổi thì ba mẹ sinh Trần Ái Long ra, và khi đó bọn họ đều đã lớn tuổi rồi cho nên sự chiều chuộng của ba mẹ anh ta đối với Trần Ái Long là không hợp lý.
Chiêu chuộng đứa con không phải của mình?
Khóe miệng của Lý Lạc Phàm vểnh lên cao như cũ, mà không có cách nào đột phá sự việc nấm ăn có độc trước đó bởi vì ba người này bao che nhau như thùng sắt. Nhưng nếu ông Trần biết Trần Ái Long không phải con trai của mình, thì cũng không biết thùng sắt có còn kiên cường như ngày nay hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận