Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 107: Chương 107

Chương 107: Chương 107Chương 107: Chương 107
Chương 107: Chương 107
Giám đốc quản lý nhà ăn nhấn thả nút con chuột máy tính, cả hai người họ nhìn chằm chằm vào màn hình một cách căng thẳng, hồi hộp, nhưng chỉ nhìn thấy Ngô Sơn Huy đi ra ngoài từ trong phòng bao và đi vào trong nhà vệ sinh, một phút sau thì ông ấy bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi mấy bước về phía của phòng bao, ông ấy lại đột nhiên dừng lại, quay đầu lại và nhìn vê phía hành lang bên cạnh, có vẻ như có đôi chút không được vui.
Ngay sau khi Ngô Sơn Huy quay người và đi tới hành lang bên cạnh, giám đốc quản lý nhà ăn lập tức chuyển đổi camera giám sát, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Ngô Sơn Huy lang thang trong hành lang một lúc, rồi lại đột nhiên đi đến điểm mù của camera giám sát, ngay sau đó thì không còn nhìn thấy bóng dáng của ông ấy nữa. Khuôn mặt của giám đốc quản lý nhà ăn lấm tấm mồ hôi, hắn ta lập tức kiểm tra tất cả các video ghi hình mà camera giám sát quay lại được, nhưng mà vẫn không thể nào nhìn thấy được Ngô Sơn Huy đã biến mất từ đâu, biến mất bằng cách như thế nào!
Hai người họ quay trở lại nơi mà Ngô Sơn Huy xuất hiện lần cuối cùng một cách nhanh chóng, chỉ hận không thể lật tung cả hành lang và các phòng bao ở trên hành lang ở đó lên, thế nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Ngô Sơn Huy ở đâu cả...
Sắc mặt của giám đốc quản lý nhà ăn tái nhợt, đôi môi hơi run rẩy: "Ngài có muốn báo cảnh sát không ạ?”
Lúc này Trương Đức Dũng cũng có hơi hoang mang lo sợ, dẫu đã sống hơn bốn mươi năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà anh ta gặp phải chuyện kỳ lạ như thế này. Nhưng mà chẳng qua nếu so với giám đốc quản lý nhà ăn, thì Trương Đức Dũng vẫn suy nghĩ chu toàn hơn một chút, lập tức từ chối đề nghị muốn gọi báo cảnh sát ngay: "Ngô tổng là người trưởng thành, chỉ vừa mới mất tích được hơn mười phút, bây giờ có gọi báo cảnh sát cũng vô dụng."
"Nhưng mà tôi sợ nếu quá muộn thì sẽ xảy ra chuyện gì đó mất!" Giám đốc quản lý nhà ăn đưa mắt nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Trương tổng, tòa nhà này của chúng ta không được sạch sẽ."
Trương Đức Dũng biết đã có người nào đó đã nhảy xuống từ tòa nhà này, nhưng anh ta vẫn theo phản xạ mà phủ định cách giải thích mang hơi hướng phản khoa học này: "Hiện tại những người tự tử vì áp lực ở đâu cũng đều có cả, cậu đừng nói những chuyện linh tinh này nữal"
"Tôi không hề nói linh tinh!" Giám đốc quản lý nhà ăn nôn nóng mà giậm chân tại chỗ: "Mặc dù công ty của chúng tôi chỉ vừa mới lấy lại tòa nhà này trong năm nay, nhưng hội sở Kỳ Lân của chúng tôi đã ở đây được năm sáu năm rồi, không có bất kỳ người nào biết rõ chuyện gì xảy ra ở đây hơn tôi cả!"
Với tình hình trước mắt này, Trương Đức Dũng cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể ứng phó qua loa một câu: "Vậy cậu hãy kể lại ngắn gọn mọi chuyện đi.
Giám đốc quản lý nhà ăn lập tức nói: "Ba năm trước, có một ông chủ của một công ty nhỏ ở tòa nhà này đã vì đầu tư tiền chơi đòn bẩy nhưng lại thua lỗ hết tất cả vốn liếng ban đầu, không còn cách nào thu hồi lại vốn được nữa, vậy nên người đó đã nhảy xuống từ tâng thượng của tòa nhà này, tử vong ngay tại chỗ! Giống như những gì mà ngài đã nói, ở bất kỳ nơi nào cũng đều có thể xảy ra những chuyện như thế này, nhưng mà nửa năm sau, ở cùng một vị trí tương tự, một người khác cũng nhảy từ tòa nhà này xuống, đó còn là một cô gái trẻ! Đến khi người nhà của cô gái ấy đến hiện trường thì tất cả đều suy sụp, mẹ của cô ấy cho biết cô gái đó còn rủ bà ấy đi xem phim vào buổi tối ngày hôm đó, cô ấy không thể tự tử được, chắc chắn là có người nào đó đã đẩy cô ấy xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận