Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 86: Chương 86

Chương 86: Chương 86Chương 86: Chương 86
Chương 86: Chương 86
Trân Dư Thịnh vừa nhìn thấy Phó Nho Nghĩa muốn đi thì ngay lập tức trở nên nóng nảy, ông ta giãy giụa bò dậy rồi gân cổ gào lên.
"Ông có thể giúp tôi mời người khác tới thì tôi sẽ trả giá cao hơn, thêm hai trăm ngàn có đủ không?”
Nhưng Phó Nho Nghĩa không hé răng nói lời nào mà nhanh chân bước xuống lâu rồi rời khỏi biệt thự.
Trân Dư Thịnh bất lực tựa vào đầu giường sau đó ông ta câm lấy điện thoại ở bên cạnh ấn số gọi cho thư ký.
"Tiểu Vương, bây giờ cậu nhanh chóng kiểm tra giúp tôi xem có đại sư nào nổi tiếng không..."
"Thành thật xin lỗi, tôi không giúp ông được.'
Thư ký tiểu Vương ngắt ngang lời Trân Dư Thịnh nói rôi nhanh chóng tắt điện thoại.
Vẻ mặt của Trân Dư Thịnh sửng sốt không dám tin, ban đêm ma quỷ lộng hành thì cũng bỏ đi nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt mà còn ma nháo quỷ hành cái gì chứ? Đến cả thư ký của ông ta mà cũng dám cúp điện thoại của ông ta?'Sao thế? Không có ai nghe ông nói à?
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cười khẽ, Lý Lạc Phàm tươi cười đi đến sau đó khom lưng nhìn Trân Dư Thịnh.
"Chủ tịch Trần, à xin lỗi nhé, bây giờ ông không còn là chủ tịch của tập đoàn Minh Quang nữa.
Vẻ mặt của Trân Dư Thịnh nghiêm nghị, trong lòng ông ta dâng lên một sự bất an.
"Con có ý gì?
"Mấy hôm nay ông không đến công ty nên chắc không biết rồi, với tư cách là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Minh Quang, tôi đã cho triệu tập cuộc họp cổ đông. Trong cuộc họp mọi người đã nhất trí bãi bỏ tư cách chủ tịch của ông nên từ hôm nay trở đi tôi mới là chủ tịch của tập đoàn Minh Quang." Nhìn thấy bộ dạng không dám tin của Trần Dư Thịnh, Lý Lạc Phàm càng cười tươi hơn.
"Để tôi nói cho ông nghe thêm một tin xấu nữa, chẳng những ông bị cách chức chủ tịch mà còn bị tôi tra ra một số vấn đề tài chính nghiêm trọng nữa. Cũng không biết số tiền mà ông dành dụm có đủ để bồi thường tổn thất cho công ty hay không.
'Lý Lạc Phàm”
Trân Dư Thịnh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.
"Thế mà mày lại dám ngang nhiên cướp đi tập đoàn Minh Quang của tao!" "Tập đoàn Minh Quang là của ông sao?" Lý Lạc Phàm cười lạnh một tiếng.
"Ông có thể hỏi thử ông ngoại của tôi xem ông có xứng với nó hay không?” Theo bản năng Trân Dư Thịnh định bảo Lý Lạc Phàm kêu ông ngoại của cô ra đây, nhưng khi nghĩ đến việc mấy ngày qua bản thân ông ta bị ma quỷ hành hạ thê thảm nên ông ta đã nuốt lại mấy lời đó, chỉ có thể không cam tâm trừng mắt nhìn Lý Lạc Phàm.
Chẳng những Lý Lạc Phàm không thèm quan tâm đến ánh mắt căm hận của Trần Dư Thịnh mà cô còn tươi cười rất vui vẻ.
"Đúng rồi, tôi cũng đã lấy lại quyền sở hữu căn biệt thự này. Ngoài ra ông còn phải trả cho tôi sáu mươi triệu phí cấp dưỡng trong mười lăm năm qua, làm phiên ông mau trả lại cho tôi, nếu không luật sư của tôi sẽ tìm đến ông đấy!" Lúc này Trân Dư Thịnh không thèm để ý đến cơ thể đau nhức của mình nữa, ông ta từ trên giường đứng dậy rôi chậm chạp đi đến trước mặt Lý Lạc Phàm."Con nhóc chết tiệt, thật sự mày nghĩ rằng mày có thể đấu lại tao sao?" Lý Lạc Phàm không hề sợ hãi khi bị Trân Dư Thịnh áp bức mà thậm chí cô còn mỉm cười.
"Đúng đó, tôi cảm thấy tôi sẽ đấu thắng ông. Tôi đã có bằng chứng ông phạm tội kinh tế và đã giao hết cho cảnh sát rồi, thế nên cảnh sát sẽ đến tìm ông nhanh thôi."
Đột nhiên Trân Dư Thịnh vươn tay bóp cổ của Lý Lạc Phàm. "Chỉ sợ cảnh sát còn chưa tới tìm tao thì mày phải chết trước rồi!"
"Vậy sao?"
Lý Lạc Phàm búng tay một cái, ngay lập tức rèm cửa trong phòng ngủ chính đóng lại, rất nhiều ma quỷ từ trong túi của Lý Lạc Phàm bay ra rồi vây quanh hai người họ.
Có Lý Đại Hải, Lý Minh Châu, Vương Mặc Mặc, Phạm Lạc Lạc, quản lý tài vụ Trương Chính...
Trân Dư Thịnh hoảng sợ đến mức trợn to hai mắt, ông ta không dám tin nhìn Lý Lạc Phàm.
"Thì ra chính là mày!"
Lý Lạc Phàm bật cười.
"Ông có thích món quà gặp mặt mà tôi đã chuẩn bị cho ông không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận