Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 289: Chương 289

Chương 289: Chương 289Chương 289: Chương 289
Chương 289: Chương 289
Lý Lạc Phàm yếu ớt che ngực: "Không lẽ chín lân đó của sư phụ tôi đều đổi lấy mạng người khác?"
Liễu Nhiên cười nói: "Cô thật thông minh."
"Sư phụ vậy mà thật sự có thể từ bỏ!" Lý Lạc Phàm đau lòng vô cùng: Sư phụ chưa từng nghĩ tới việc giữ lại một chút cho bản thân sao?"
Liễu Nhiên cười hắc hắc: "Tôi đã nói rồi, hắn chính là loại người ngu ngốc hận không thể cứu thế giới, hắn muốn cứu rất nhiêu người, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc cứu chính mình.
Lý Lạc Phàm nhìn Liễu Nhiên: "Anh cân nhiêu ánh sáng công đức như vậy làm gì?
"Vì để được giải thoát, chỉ có ánh sáng công đức trăm kiếp thì tôi mới có thể được giải thoát." Liễu Nhiên đưa mặt đến trước mặt Lý Lạc Phàm, nhẹ giọng hỏi: "Cô có thể nhìn rõ mặt tôi không?”
Lý Lạc Phàm cố gắng mở to mắt, nhưng cô không thể nhìn thấy gì ngoại trừ một làn sương trắng.
Liễu Nhiên khẽ nói: "Tôi đã có ánh sáng công đức của chín mươi chín kiếp, chỉ cần tích lũy thêm một chút là có thể lập tức thoát khỏi trói buộc này."
"Còn sư phụ của tôi thì sao?" Lý Lạc Phàm lặng lẽ nhìn Liễu Nhiên: “Anh vừa mới nói ngài ấy chưa từng nghĩ đến việc tự cứu mình? Chuyện gì đã xảy ra với ngài ấy? Phải làm sao có thể cứu sư phụ tôi?"
Liễu Nhiên bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, khôi phục giọng điệu hờ hững như trước: "Chờ đến khi cô tích lũy đủ 100. 000 điểm thì có thể hỏi thẳng sư phụ mình."
Lý Lạc Phàm nâng cằm nhìn làn sương trắng trên mặt Liễu Nhiên: "Tôi bỗng nhiên có chút hiểu ra điều mà lúc trước tôi luôn cảm thấy kỳ quái. Đại nhân, tôi muốn biết có phải anh và sư phụ tôi đã biết tên mưu sĩ đã chế tạo ra Thái Tuế sống đó không? Sau đó ba người lại vì một lý do gì đó mà cùng bị Thiên Đạo trừng phạt? Anh bị hạn chế ở Địa phủ không thể ra ngoài, khuôn mặt bị sương trắng bao phủ, cân phải có được ánh sáng công đức của trăm kiếp thì mới có thể thoát khỏi trói buộc, rời khỏi Địa phủ. Tên mưu sĩ thì tôi đoán không ra hắn đã nhận hình phạt gì, nhưng rõ ràng thứ hắn cần chính là thịt Thái Tuế sống, dựa theo ánh sáng công đức mà anh cần, vậy thì thịt Thái Tuế sống hắn cần cũng không phải chỉ hai ba cái là được, ít nhất là chín hay mười cái mới đủ, tôi đoán hắn cũng có bí pháp nào đó, còn sư phụ tôi ...'
Lý Lạc Phàm dừng một chút, nhớ lại một đời của sư phụ hình như cũng không cảm thấy có gì khác biệt, cô cắn môi, không cam lòng hỏi: "Sư phụ tôi đã nhận hình phạt gì? Ngài ấy phải tự cứu mình như thế nào?”
Liễu Nhiên lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau lại đột nhiên giơ tay chạm vào đỉnh đầu của Lý Lạc Phàm: "Sức phán đoán của cô thật mạnh."
Lý Lạc Phàm nhìn anh ta, cười nói: “Tôi còn có một suy đoán khác, anh có muốn nghe không?”
Liễu Nhiên đốt lại bếp trà, thay trà mới, thản nhiên gật đầu: "Cô nói đi."
Lý Lạc Phàm bưng tách trà uống một ngụm, tiếp tục nói: "Kể từ khi bị ràng buộc với Hệ thống nâng cấp nhân tài của Địa phủ, ban đầu hệ thống khen thưởng cho tôi một lệ quỷ một điểm, nhưng lúc đó tôi phải mất tận mười mấy giờ mới bắt được một lệ quỷ, mệt mỏi rã rời chưa nói, còn thường xuyên bị thương nữa. Mà khi đó không biết Địa phủ tìm đâu ra nhiều lệ quỷ đang lẩn trốn như vậy, mỗi ngày đều có một nhiệm vụ.
Khiến tốc độ bắt quỷ của tôi trong vòng một tháng từ mười giờ rút ngắn xuống còn năm giờ, sau đó mỗi ngày Địa phủ lại giao cho tôi hai nhiệm vụ, cho đến bây giờ, tôi có thể một chân đá bay một lệ quỷ, có thể mặt không đổi sắc mà đối diện với hàng trăm lệ quỷ. Tất cả đều là nhờ phúc mà hệ thống ban cho.”
"Sau khi tôi đã nắm vững hoàn toàn kỹ năng bắt quỷ, trong vòng một giây có thể đánh cho lũ quỷ khóc đến kêu cha gọi mẹ thì hệ thống lại tăng cường huấn luyện việc vẽ bùa chú cho tôi. Đặc biệt là anh, Liễu đại nhân, anh cố ý đưa cho tôi một cây bút Bạch Ngọc, chính là để thúc đẩy sự nhiệt tình học vẽ bùa chú của tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận