Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 261: Chương 261

Chương 261: Chương 261Chương 261: Chương 261
Chương 261: Chương 261
Lâm Dung gật đâu: "Quang cảnh công viên trên sân thượng rất đẹp, nếu cô không muốn về nhà thì lên đi dạo vài vòng, điều chỉnh trạng thái rồi quay lại làm việc."
Trân Hiểu Nhã nói cảm ơn, đợi giám đốc rời khỏi phòng họp, cô ta đến phòng trà pha một tách cà phê, sau đó vào thang máy lên tâng cao nhất.
Lúc này là cuối tháng 8, thời tiết oi bức, ngay cả buổi sáng mà nắng cũng phần nào gay gắt. Hầu hết nhân viên đều cho rằng bên ngoài quá nóng nên thích ở trong văn phòng có điều hòa hơn, vì vậy trên sân thượng chỉ lác đác vài người qua lại, có hai người ngôi trên ghế dài dưới ô che nắng nghỉ ngơi.
Trân Hiểu Nhã không ngồi mà đứng trước biển hoa với tách cà phê trên tay, được ánh nắng chiếu rọi, cô ta cảm thấy ấm áp, sự lạnh lẽo và mệt mỏi tỏa ra từ xương cốt cũng theo đó mà tiêu tán không ít.
Vừa ngắm hoa vừa uống cà phê, Trân Hiểu Nhã đã ở trên sân thượng hơn nửa giờ, cô ta cảm thấy mình lại tràn đầy sức lực. Trở lại văn phòng, cô ta tìm lại được trạng thái công việc của mình, dành một ngày viết báo cáo tổng kết dự án một cách rõ ràng, mạch lạc.
Hoàn thành xong công việc đã sáu giờ rưỡi tối, Trân Hiểu Nhã vẫn theo thói quen thường ngày, lái chiếc ô tô điện nhỏ đi mua thức ăn về nhà nấu. Nhưng điều khác biệt là cả ngày cô ta đều không bật điện thoại.
Cô ta cảm thấy gần đây nghỉ ngơi không tốt có liên quan đến việc mẹ gọi điện thoại hết lần này đến lần khác để gây áp lực tinh thân cho cô ta, chỉ cần cô ta không trả lời cuộc gọi, cô ta có thể quay lại cuộc sống bình thường.
Khi Trân Hiểu Nhã về đến nhà, cô ta nấu ăn, làm việc bán thời gian, đúng mười giờ rưỡi tối lên giường đi ngủ. Lần này cô ta cảm thấy như thể khi đầu vừa chạm vào gối thì bản thân đã ngủ mất rồi, nhưng không hiểu sao ý thức của cô ta vẫn tỉnh táo, có vẻ linh hồn đã rời khỏi cơ thể trong chớp mắt, như bị một thế lực vô hình cuốn đi, lại đưa cô ta đến ranh giới trắng mù mịt.
Trong lòng Trân Hiểu Nhã dâng lên dự cảm xấu, quả nhiên, giây tiếp theo, Tào Đại Bảo lại xuất hiện trong tâm mắt cô ta. Trân Hiểu Nhã quay người bỏ chạy, nhưng Tào Đại Bảo như đã đoán trước được điều đó, hắn ta mang theo hai tuỳ tùng, vẫy tay một cái, hai người kia chạy về phía Trần Hiểu Nhã, họ ngay lập tức dịch chuyển về phía Trân Hiểu Nhã, trái một bên phải một bên, giữ chặt vai Trân Hiểu Nhã.
Trân Hiểu Nhã quay đầu lại liếc nhìn hai người họ liên kinh hãi, người tuỳ tùng có tay chân dài gây, trên đầu đội một chiếc mũ nhọn, các đường nét trên khuôn mặt giống được vẽ lên bằng bút, trông rất cường điệu và kinh dị. Cảm nhận được ánh mắt của Trần Hiểu Nhã, một người tuỳ tùng quay đầu lại nhe răng cười với cô ta, không biết hắn ta có cười hay không, nhưng khóe miệng hắn ta lại nứt ra, lộ ra tờ giấy màu vàng bên trong.
Trân Hiểu Nhã không kìm được run rẩy, hai người tuỳ tùng này rõ ràng không phải là người, Tào Đại Bảo không giống người cũng chẳng phải ma, lẽ nào cô ta căn bản không gặp ác mộng, mà là bị ma nhắm đến?
Hai người tuỳ tùng đưa Trần Hiểu Nhã đến trước Tào Đại Bảo, hắn ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Trần Hiểu Nhã, giọng hắn ta nghe rất nham hiểm: "Tối mai chúng ta kết hôn rồi, tại sao em không về nhà? Em làm vậy anh sẽ tức giận đót"
Trân Hiểu Nhã đè nén nỗi sợ hãi, cố gắng tránh xa bàn tay của Tào Đại Bảo: "Anh nhận nhầm người rồi, tôi không quen anhl"
"Ai nói vậy? Cách đây mấy ngày chúng ta có một buổi xem mắt. Mẹ em đã đưa ảnh và bát tự của em đến nhà anh. Trong ảnh, em mặc một chiếc váy màu vàng, khuôn mặt trắng trẻo, dịu dàng, rất xinh đẹp. Anh chỉ nhìn thôi đã yêu em rồi, đã định chắc em sẽ làm vợ anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận