Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 232: Chương 232

Chương 232: Chương 232Chương 232: Chương 232
Chương 232: Chương 232
Tôi nghi ngờ ngôi mộ cổ này là một ngôi mộ trống, lúc đó xây xong thì chỉ là chuyển đồ mai táng vào trong, căn bản không có hạ táng."
Lý Lạc Phàm: '...'
Không, chủ nhân ngôi mộ đã hạ táng rồi, chỉ là hôm trước sau khi cô làm nổ nát vụn chủ nhân của ngôi mộ xong lại thiêu đốt thành tro, còn thu hết tro lại mang đi rồi. Nhớ tới chuyên ngành thứ hai ngưỡng mộ trong lòng mình, Lý Lạc Phàm ngậm miệng lại thật chặt, miễn để giáo sư Lưu biết được về sau sẽ cáu kỉnh nói cô làm hỏng văn vật.
Nhớ tới mục đích đến đây của mình, Lý Lạc Phàm âm thầm thở dài: "Làm việc đi!"
Lúc trước khi ba người Vu Vân Vĩ ở bên trong mộ cổ kiểm tra đồ mai táng đều trực tiếp dùng tay lật lên, bây giờ chỗ này đã chuyển giao cho bộ phận khảo cổ, tất cả đều phải phù hợp với yêu cầu, cho nên ba người im lặng nhận lấy bao tay đeo lên, phân chia khu vực kiểm tra lại một lần nữa.
Lý Lạc Phàm kéo Chu Chính Dương sang một bên, dưới tình huống người khác không nghe thấy thấp giọng dặn dò: "Lúc kiểm tra nhất định phải cẩn thận, cho dù là chỉ một chút giống như vụn da người cũng phải nói cho tôi."
Có điều nhớ lại lúc đầu ở trong mộ, cánh tay cụt của Cơ Ngọc mọc ra một lân nữa trong thời gian ngắn như vậy, nếu như thật sự để lại thứ gì đó thì hai ngày nay Cơ Ngọc đã sớm trở lại hình người rồi. Mà lúc đó bọn họ vừa rời khỏi, Vu Vân Vĩ đã phái người phong tỏa chỗ này lại, cũng không phát hiện tình huống đặc biệt gì, nhưng có thể lúc đầu đã thiêu Cơ Ngọc sạch sẽ rồi, là bản thân cô quá đỗi nhạy cảm.
Ba người chia nhau ra hành động, mặt đất vẫn sạch sẽ như lúc đầu, quan tài vỡ thành mấy mảnh cũng bị Lý Lạc Phàm và Vu Vân Vĩ cùng nhau lật lên, kiểm tra lại một lượt từ trong ra ngoài.
Đúng vào lúc này, Chu Chính Dương đột nhiên gọi hai người: "Sở trưởng Vụ, Lạc Phàm, hai người mau tới đây nhìn một chút."
Lý Lạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn qua, chỉ thấy Chu Chính Dương đứng ở bên cạnh bức tường có khe hở, trong lòng lập tức nổi lên dự cảm không lành. Cô và Vu Vân Vĩ đối mắt nhìn nhau, biểu cảm đều rất nghiêm túc, lúc đầu bọn họ đã kiểm tra mặt đất, kiểm tra đồ mai táng, nhưng lại chỉ có duy nhất khe hở này bị mũi kiếm của Cơ Ngọc chém vào.
Hai người bước nhanh xông qua đó, gương mặt lập tức cứng lại, bên dưới cùng của khe hở có một vết máu nhỏ, giống như một cục thịt dính máu rơi lên trên, sau đó lại rơi từ bên trên xuống, mang theo một vết kéo nho nhỏ.
Trái tim Lý Lạc Phàm trùng xuống: "Xong rồi!"
Sắc mặt của Vu Vân Vĩ cũng cực kỳ khó coi, đã làm việc ở Sở Đặc Nhiệm hơn hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta phạm phải sai lâm nghiêm trọng như vậy.
Ông ta hít một hơi thật sâu, quay đầu hỏi những nhân viên làm việc đang bận rộn kia: "Hai ngày nay lúc mọi người làm việc có người nào bị đứt tay ở chỗ này không?”
Giáo sư Lưu và học sinh và nhân viên khảo cổ nghe vậy thì đều nhìn về phía bên này, đều lắc đầu: "Không có, tiến vào trong mộ cơ bản đều tập trung vào đồ mai táng, không nhìn thấy người nào đi tới chỗ đó cả."
Giáo sư Lưu chỉ vào camera ghi lại quá trình làm việc rồi nói: "Nếu như mọi người không yên tâm thì có thể kiểm tra lại đoạn video đã được ghi lại, tôi cũng không nhớ có ai bị đứt tay ở đó."
Vu Vân Vĩ nhếch khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười: "Được rồi! Tôi chỉ cân mở video dự trữ của máy ảnh quay bức tường này, đợi xem xong sẽ phái người trả lại cho ngài."
Mặc dù giáo sư Lưu không biết công việc cụ thể của Vu Vân Vĩ, nhưng đến khi biết ông ta là người của phía chính phủ, bởi vì cũng yên tâm cho nên chỉ dặn dò một câu: "Vậy thì mong nhanh chóng xem xong, sau đó trả lại thẻ nhớ cho chúng tôi, nhất định đừng làm mất đấy"
Bạn cần đăng nhập để bình luận