Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 162: Chương 162

Chương 162: Chương 162Chương 162: Chương 162
Chương 162: Chương 162
Bốn chữ " thằng con trai ruột" như kéo lại những ký ức trước khi hôn mê của Trân Tứ Hải.
Đúng, mấy ngày trước có dẫn Trần Ái Long đi làm giám định ba con rồi, lúc đó chỉ là muốn lấy điếu thuốc chai rượu đó, không ngờ được ra kết quả là Trần Ái Long và ông ta không có quan hệ huyết thống, ông ta không phải là ba ruột của Trần Ái Longl
"Không, không thể nào!" Miệng Trần Tứ Hải lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai câu này, ông ta hoàn toàn không có cách nào chấp nhận sự thật này: "Sao Trần Ái Long lại không phải là con trai của ta cơ chứ? Nó rõ ràng là đứa con trai ta có lúc tuổi xế chiều."
"Thật không?" Trần Bằng Cương cười âm u: "Kết quả kiểm tra của dương gian không thể giả được, quỷ sai ở âm gian cũng không thể nói dối. Ngoài chuyện biết Trần Ái Long không phải con trai ông, tôi còn biết Phùng Xuân Hoa căn bản không phải mẹ ruột tôi, cho nên bao nhiêu năm nay bà ta mới luôn không ưa gì tôi.'
Trân Tứ Hải hốt hoảng, mới lục ở tận sâu trong ký ức vê người phụ nữ cùng cuộc hôn nhân chóng vánh của mình: "Đúng, con không phải là do Xuân Hoa sinh, mẹ con từ lúc con mới sáu tháng tuổi đã qua đời rồi."
Trân Bằng Cương nắm chặt nắm tay: “Tại sao ông chưa từng nói qua với tôi?"
"Là do Xuân Hoa không cho nói, bà ấy nói như vậy con mới có tình cảm với gia đình." Dù gì con trai cũng chết rồi, Trần Tứ Hải cũng không nghi ky mà kể lại chuyện năm xưa: "Năm ta gặp mẹ con lúc đó ta hai mươi hai tuổi, thành phố kế nhà chúng ta muốn xây dựng một công xưởng lớn, cần người kéo gạch kéo gỗ, ta thanh niên cường tráng nên cũng đi. Ở đó làm việc một thời gian thì ta gặp mẹ con, bà ấy phụ trách bếp núc hậu cần, ở công xưởng có một đàn chị làm mối, ta và mẹ con hai bên đều rất thích nhau. Lúc đó công xưởng ở thành phố không câu nệ mấy nghi lễ gì đâu, còn đơn giản hơn cưới vợ ở nông thôn, mời mọi người làm chứng ăn chút kẹo là coi như xong việc.
"Kết hôn xong chúng ta ở trong ký túc xá hai người của công xưởng, một năm sau thì con ra đời. Lúc con sáu tháng tuổi, có một lần ngày thu đông lúc ta ra ngoài kéo gỗ thì bước hụt chân, ngã từ dốc tuyết xuống. Mẹ con đẩy xe mang cơm qua đây thì đúng lúc trông thấy, lập tức vứt xe đẩy qua một bên rồi qua đó kéo ta, kết quả không ngờ là cùng ta lăn xuống dưới. Phía dưới sườn núi là một con sông chảy xiết, ta và mẹ con đều rơi xuống sông, bà ấy bị nước cuốn đi, còn ta may mắn bị hai hòn đá chặn lại mới giữ được cái mạng. "Cũng vì chuyện này mà ta lâm bệnh mấy tháng liền, lúc đó Phùng Xuân Hoa còn ở bên ký túc xá tập thể cho công nhân nữ, bởi vì không hòa hợp với người trong đó nên thường hay đến tìm ta nói chuyện nhân tiện chăm sóc ta, thường xuyên qua lại mãi bà ấy nhìn trúng ta, nói muốn kết hôn với ta. Lúc đó con còn nhỏ, ta nghĩ con cũng cần phải có người chăm sóc, nên đồng ý luôn. Năm con được một tuổi rưỡi, công xưởng bên đó cũng xây xong, công việc bọn ta cũng hoàn thành nên về lại quê, Phùng Xuân Hoa nói dù sao người trong thôn cũng chỉ biết ta kết hôn ở bên ngoài, cũng không biết vợ ta mặt mũi ra sao, chi bằng giấu chuyện này đi, làm như lúc đầu cưới là bà ấy, cũng đỡ việc trong thôn bàn tán.”
"Ta nghĩ thấy bà ấy nói cũng đúng, bèn đồng ý. Trở vê thôn, ta nói với mọi người trong thôn bà ấy là vợ ta, con là con của hai bọn ta." Trân Bằng Cương giữ chặt quả tim từ lâu đã không còn đập của mình, đau khổ mà nói với Trần Tứ Hải: "Ông còn nhớ mẹ ruột tôi vì cứu ông mà chết hay không? Lúc ông giới thiệu Phùng Xuân Hoa với đồng hương, lúc nói Phùng Xuân Hoa là mẹ tôi, chẳng lẽ ông không cảm thấy áy náy với mẹ tôi chút nào sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận