Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 260: Chương 260

Chương 260: Chương 260Chương 260: Chương 260
Chương 260: Chương 260
Sắc mặt cô ta trong gương xấu hơn hôm qua, quầng thâm mắt trông nghiêm trọng hơn rất nhiều, điều khiến cô ta sợ nhất là cô ta nhìn thấy một vết xước dài ở mặt ngoài cánh tay của mình, trong giấc mơ, khi người đàn ông tên Tào Đại Bảo đưa tay ra tóm lấy cô ta, móng tay của hắn ta đã rạch vào cánh tay cô ta, chính xác là tại chỗ này.
Trân Hiểu Nhã kinh hãi xoa xoa cánh tay, chỉ là một cơn ác mộng, làm sao có thể trở thành hiện thực? Chắc cánh tay cô ta đã vô tình bị quẹt xước ở đâu đó thôi.
Cô ta lo lắng kiểm tra kỹ mọi thứ trên giường, chợt nhìn thấy cuốn sách mới bìa cứng đặt ở đầu giường. Cô ta liền thở phào nhẹ nhõm, chắc chắn đêm qua khi gặp ác mộng, cô ta đã khua tay, cánh tay vừa hay đặt ở góc sách, tất cả những điều này chỉ có thể là trùng hợp. Lúc cô ta đang cố gắng an ủi bản thân thì điện thoại di động lại vang lên, Trân Hiểu Nhã giật mình, ôm ngực nhặt điện thoại lên, cô ta không khỏi có chút tức giận khi nhìn thấy dãy số quen thuộc hiển thị trên đó. Nếu không phải hôm qua dưới quê gọi điện ép cô ta phải xem mắt thì cô ta đã không gặp ác mộng kinh hoàng như vậy!
Trần Hiểu Nhã hoàn toàn không muốn nghe điện thoại, bởi cô ta biết bố mẹ cô ta ở đầu dây bên kia sẽ nói gì, ngoài việc xin tiên, họ còn muốn ép cô ta trở vê kết hôn để lấy sính lễ, dù có thế nào cô ta cũng không chấp nhận. Trần Hiểu Nhã không muốn lãng phí thời gian vào việc này nên câm điện thoại lên tắt đi, định cuối tuần rảnh rỗi sẽ đến phòng kinh doanh để đổi số, triệt để cắt đứt liên lạc với bố mẹ.
Sau khi cố gắng trang điểm đậm hơn một chút để che đi quâng thâm dưới mắt và làn da tiêu tuy, Trần Hiểu Nhã ăn sáng qua loa rồi đến công ty làm việc. Là một nhân viên mới và là một cô gái muốn tự mình tạo dựng cuộc sống tốt đẹp hơn, Trân Hiểu Nhã cực kỳ tận tâm, chăm chỉ trong công việc, cô ta luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao với chất lượng và hiệu quả cao, vì thế nên giám đốc bộ phận rất hài lòng với cô ta.
Nhưng hôm nay lúc đi làm, trong cuộc họp bộ phận, mạch tư duy của Trân Hiểu Nhã có phần chậm chạp, khi thảo luận công việc hơi lơ đãng. Trưởng phòng tức giận, nhưng khi thấy quâng thâm dưới mắt ngay cả phấn cũng không che được của cô ta, đột nhiên nuốt lại những lời phê bình, chỉ là sau khi cuộc họp kết thúc giữ mình cô ta lại.
Trần Hiểu Nhã lo lắng siết chặt hai tay, cô ta biết rõ rằng mình đã mất tập trung mấy lần trong cuộc họp, đây là điêu cấm ky ở nơi làm việc. Trên thực tế, cô ta đã cố gắng tập trung trong suốt cuộc họp, nhưng không biết tại sao lại cảm thấy rất buôn ngủ, những hình ảnh trong giấc mơ đêm qua cứ hiện lên trước mắt cô ta, quấy nhiễu suy nghĩ của cô ta trong suốt cuộc họp.
Giám đốc bộ phận Lâm Dung bước tới trước mặt Trần Hiểu Nhã, hai người nhìn nhau một lúc, giọng điệu của Lâm Dung đã chậm hơn rất nhiều: "Dự án trước em làm rất tốt. Bây giờ dự án đã kết thúc rồi, nếu cảm thấy mệt, em có thể nghỉ ngơi hai ngày rồi hãng quay lại làm việc.
Trân Hiểu Nhã thấy ấm lòng, tuy cô ta không may sinh ra ở một nơi hẻo lánh, lạc hậu và ngu dốt nhưng cô ta lại may mắn gặp được những người tốt bụng. Ngoài các giáo viên, hiệu trưởng và phụ huynh của các bạn cùng lớp đã tài trợ cho cô ta ở trường ra, thì sau này khi đi làm, cô ta còn gặp được cấp trên tốt, họ mang đến cho cô ta sự ấm áp mà khi ở nhà cô ta chưa bao giờ cảm nhận được.
"Cảm ơn giám đốc Lâm.' Trần Hiểu Nhã mỉm cười, tinh thân thoải mái hơn một chút: "Tôi không cần về nhà nghỉ ngơi, chỉ là đêm qua tôi ngủ không ngon giấc, gặp ác mộng cả đêm nên vừa rồi có hơi mất tập trung, trở về tôi sẽ uống một tách cà phê để tỉnh táo lại, sau đó hoàn thành bản tổng kết dự án."
Bạn cần đăng nhập để bình luận