Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 167: Chương 167

Chương 167: Chương 167Chương 167: Chương 167
Chương 167: Chương 167
"Ờ, đúng rồi, xém chút là quên anh ta luôn!" Lý Lạc Phàm ra hiệu tránh cái cửa ra một chút, mới để cho một luồng âm khí từ bên kia tấm thuỷ tinh chuyển sang đây. Trân Bằng Cương cảm nhận được Lý Lạc Phàm đang triệu hồi trực tiếp xuyên người qua tấm thuỷ tinh, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Chu Chính Dương đang đứng trước cửa.
Trân Bằng Cương vẫy vẫy tay, nụ cười khiến người ta sợ hãi lại mang theo vài phần hoà dịu chất phác: "Cảnh quan Chu, án mạng của tôi trông cậy vào anh rồi!"
Chu Chính Dương cứng đơ mà gật đầu, xoay người đi ra ngoài, không ngờ chân trái đá chân phải, xổn xoảng một cái ngã xuống đất.
Đệch, vậy mà cậu lại nhìn thấy mal!
Vụ án của Trân Bằng Cương được điều tra lại từ đầu, Chu Chính Dương phụ trách án này. Trong sự "bày mưu nghĩ kế" của Lý Lạc Phàm, Chu Chính Dương chứng kiến toàn bộ quá trình trước sau, sự hiểu biết đối với nhà họ Trân gần như là triệt để, thẩm vấn Trần Tứ Hải trước rôi tới Phùng Xuân Hoa, cuối cùng mới thẩm vấn Trần Ái Long.
Đối với việc bỗng nhiên bị bắt về thẩm vấn, Trần Ái Long tất nhiên sẽ dùng mọi cách để chối cãi, lúc Chu Chính Dương nhấn nút phát máy ghi âm, khi giọng của cậu ta và Phùng Xuân Hoa bàn bạc làm sao để dùng nấm độc hại chết cả nhà Trân Bằng Cương được phát rõ rõ ràng ràng, Trần Ái Long bỗng chốc sững người, hắn vạn lân không ngờ được lời mình nói trên phản ở nhà vậy mà lại bị thu lại.
"Là ai thu lại vậy?" Trần Ái Long sốt ruột: "Cái này chắc chắn là giả, nhà chúng tôi căn bản là không có người ngoài vào.' Chu Chính Dương tốt bụng nói cho cậu ta đáp án: 'Là Trân Tứ Hải thu, cuộn băng cũng là ông ta cung cấp. Bây giờ Trân Tứ Hải và Phùng Xuân Hoa đều đã nhận tội, cậu còn gì để nói nữa không?”
"Không thể nào!" Tâm trạng Trần Ái Long kích động: 'Ba mẹ tôi sẽ không hại tôi như vậy!"
Lúc đó cậu ta và mẹ bàn bạc việc dùng nấm độc căn bản không né tránh Trân Tứ Hải, trong nhà ngoài nhà đều đóng cửa, hai mẹ con cũng không cố tình đè thấp giọng. Bởi vì Trần Ái Long biết rằng, bình thường sự thiên vị của Trân Tứ Hải tuy rằng không rõ ràng như Phùng Xuân Hoa, nhưng cậu ta biết trong lòng ba, phân lượng của bản thân luôn cao hơn Trân Bằng Cương rất nhiều.
Và cũng đúng như những gì cậu ta nghĩ, Trân Tứ Hải ở phòng ngoài tuy rằng nghe được nội dung bàn bạc của mẹ con cậu ta, nhưng lại vờ như không có người, không một chút để tâm mà nghịch máy ghi âm, âm mưu giết người đối với ông ta cứ như là đang chơi đồ hàng.
Vào ngày xảy ra vụ án, Phùng Xuân Hoa và Trân Bằng Cương cãi nhau ở trong sân, lúc Trần Ái Long từ phòng lẻn ra nhà bếp cho nấm độc vào canh, Trân Tứ Hải cũng ngồi phòng bên cạnh mà nhìn, đợi khi cãi nhau xong Trần Bằng Cương uống canh nấm độc, Trần Tứ Hải cũng không ngăn cản. Trần Ái Long biết rằng, trong lòng ba cậu ta chỉ thương yêu một mình cậu ta, Trân Bằng Cương từ nhỏ đến lớn đều là có cũng được không có cũng không sao, đáng thương như như cô bé lọ lem trong truyện đồng thoại.
Trong đợt thẩm vấn trước, Trân Tứ Hải cũng suy nghĩ như Trần Ái Long, có cắn chết cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy. Dùng tố chất tâm lý cực mạnh và thái độ không bận tâm mạng người, cả nhà ba người họ đều bình an qua cửa, đẩy cái chết của Trần Bằng Cương thành tự bản thân ăn nhầm nấm độc.
Sự việc cũng đã qua năm năm nôi, Trần Ái Long vẫn nghĩ không thông tại sao vụ án này đột nhiên lại điều tra nữa, hơn nữa ba cậu ta còn lấy ra chứng cứ hữu hiệu như vậy, đây là muốn hại chết cậu ta sao?
Không đúng, chắc chắn là cảnh sát đang lừa cậu ta, ba cậu ta không thể khai cậu ta ra. Bây giờ cậu ta là con trai duy nhất của gia đình, ba cậu ta còn đang chờ cậu ta phụng dưỡng kìal
Bạn cần đăng nhập để bình luận