Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 309: Chương 309

Chương 309: Chương 309Chương 309: Chương 309
Chương 309: Chương 309
Lý Lạc Phàm cười nhẹ, quay đầu hỏi Bành Tư Di: "Tối qua là ánh mắt thế này sao?"
Bành Tư Di gật đầu: "Cảm giác khi nãy còn khó chịu hơn tối qua, mình cảm thấy linh hôn của mình suýt chút nữa là rời khỏi cơ thể rồi."
Lý Lạc Phàm khẽ thở dài, xoay đầu nhìn Ngô Mậu Trúc: "Đây là chủ ý của ông à? Ông muốn rút hồn phách Mạnh Thư Kiệt ra ngoài, thay thế anh ấy kết hôn với Trương Mộng Đồng?”
Đôi mắt Ngô Mậu Trúc tĩnh mịch, nhìn Lý Lạc Phàm không nói gì.
Lý Lạc Phàm chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến trước mặt ông ta, còn đi quanh ông ta một vòng, cuối cùng đứng đối diện với ông ta, bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Ngô Mậu Trúc càng tối hơn, lòng trắng mắt dần dân bị màu đen thay thế, như thể cả con mắt đã biến thành màu đen.
Lý Lạc Phàm quan sát trong chốc lát, tò mò hỏi: "Ông học Nhiếp hồn đại pháp từ ai? Con đường không chính thống, nếu ông tiếp tục tu luyện sợ rằng sẽ lầm đường lạc lối."
Ngô Mậu Trúc chế giếu hai tiếng, chỉ vào chính mình gào thét: "Lẽ nào tôi còn chưa lâm đường lạc lối sao? Tôi sớm đã không còn tên thầy giáo dạy học lòng dạ liêm chính kia nữa, chỉ cần rút bỏ hôn phách của Mạnh Thư Kiệt rồi chiếm giữ cơ thể của hắn, hồn phách của hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đến Địa phủ mà đầu thai, sau này cuộc đời của hắn và Mộng Đồng đều là của tôi!"
Lý Lạc Phàm cười lạnh một tiếng: "Lúc còn sống ông nghĩ mình thật sự là người quân tử sao? Nếu thật sự là quân tử thì sao có thể nhẫn tâm để người con gái mà ông yêu dan díu với ông? Nhà cô ấy có tiên có thế, còn ông thì không, đây chính là lý do khiến ông không dám chủ động đi đến hỏi cưới người ta sao? Ông thân là một người đàn ông làm ơn có trách nhiệm chút đi có được không? Lấy thiên địa làm chứng, muốn gạo nấu thành cơm rồi ép gia đình con gái người ta phải đồng ý cho hai người, ông nghĩ xem những việc này có phải là việc làm của một quân tử không?"
"Phải, việc đi hỏi cưới của ông phân nửa là thất bại, chẳng lẽ bởi vì như vậy mà đến một chút nỗ lực mà ông cũng không muốn làm mà trực tiếp từ bỏ, rốt cuộc thì tình cảm của ông có mấy phần là thật lòng? Ngô Mậu Trúc, tình yêu của ông đối với Mộng Đồng đến cuối cùng thì nó được biểu hiện ở đâu? Trừ những cuộc trò chuyện ra, ông đã từng vì tình yêu của cả hai mà bỏ ra một chút nỗ lực nào chưa? Tại sao mà từ đầu tới cuối, thứ mà bọn tôi nhìn thấy toàn bộ đều là Mộng Đồng một mình hy sinh mọi thứ, ông đã làm được gì cho tương lai của cả hai?"
Ngô Mậu Trúc bối rối mở miệng, vừa định phản bác thì lại bị Lý Lạc Phàm tiếp tục mắng: "Một mình ông thì hạnh phúc rồi, nhưng ông có bao giờ nghĩ đến khoảng thời gian đó Mộng Đồng phải đau khổ đến mức nào không? Mỗi ngày cô ấy đều phải dùng những lời nói dối để chống đỡ cho cái gọi là hôn nhân của hai người, ngày nào trong lòng của cô ấy cũng sợ hãi bất an, bởi vì sợ cha mẹ phát hiện và tức giận trách mắng. Những người phụ nữ khác khi có thai thì vô cùng vui mừng nhưng cô ấy thì sao chứ? Thứ mà cô ấy phải đối mặt chính là sự sợ hãi, hoang mang và bất an vì phải đối mặt với những lời mắng mỏ trong cơn thịnh nộ của cha mẹ mình, còn ông thì chỉ ngơ mặt ra mà ở trường chờ đợi, muốn dựa vào đứa con trong bụng cô ấy để trở thành con rể của nhà người ta. Đến khi cha mẹ của cô ấy đưa cô ấy rời xa ông, ông cũng không dám quay về cùng với cô ấy, rốt cuộc ông có tư cách gì mà nói yêu cô ấy? Cô ấy yêu cái kẻ hèn nhát như ông chính là nguồn gốc của sự bất hạnh từ kiếp trước của cô ấy!"
Ngô Mậu Trúc loạng choạng lùi vài bước cho đến khi va vào căn nhà tre của mình thì mới dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận