Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 163: Chương 163

Chương 163: Chương 163Chương 163: Chương 163
Chương 163: Chương 163
Trân Tứ Hải chột dạ mà xoay đầu qua: "Bọn ta đều là người sống thành thật qua ngày, làm gì cảm thấy này cảm thấy kia, chỉ cầu thanh tịnh là được."
Trân Bằng Cương ngẩng đầu, vị trí lông ngực lan ra từng trận đau đớn và phẫn nộ, vì người mẹ bị chết oan của anh ta, cũng là vì bản thân bị huỷ cả một đời.
Anh ta không nên vì người đàn ông ích kỷ này mà lãng phí tình cảm!
Một chút tình cảm ba con còn lại trong lòng Trân Bằng Cương cũng đã biến mất, thậm chí anh ta đã hiểu được cảm giác của Lý Lạc Phàm khi đối diện Trân Dư Thịnh, ngoại trừ hận thì chỉ có hận.
"Thiên lý luân hồi, báo ứng không toại nguyện!" Trân Bằng Cương thô bạo sấn đến trước mặt Trần Tứ Hải, không chút kiêng ky mà xé toạc vết thương của Trần Tứ Hải: "Ông phụ lòng mẹ tôi, có lỗi với tôi, tự nhiên sẽ có người thay tôi đến trừng trị ông. Không phải ông thương Trần Ái Long nhất sao? Nhưng ông không ngờ tới nó lại là con của người khác chứ gì! Ông cũng không thử nghĩ xem ông với Phùng Xuân Hoa kết hôn mười mấy năm không có con, tại sao ông vừa ra ngoài làm việc bà ta lại đột nhiên mang thai?”
"Tôi nói cho ông nhé, bởi vì Phùng Xuân Hoa là mang thai con của Tào Hải Toàn, Trần Ái Long là giống của thợ mộc Tào đấy!"
Đôi mắt của Trân Tứ Hải theo trận cuồng nộ của Trần Bằng Cương mà từ từ mở mỗi lúc một to hơn, trên mặt phủ đầy ý không thể tin được: "Sao lại như thế? Sao lại có thể của thợ mộc Tào, hắn... hắn..."
Trân Tứ Hải nói không nên lời, chuyện nhỏ nhặt năm xưa chẳng để tâm, đến nay nhìn lại tràn đầy quái dị, ông ta chưa bao giờ nghĩ thợ mộc Tào nhỏ hơn mình mười tuổi lại cắm sừng lên đầu mình!
Trân Bằng Cương thấy bộ dạng lếch thếch của Trân Tứ Hải, trong lòng ngập tràn sự sảng khoái của báo thù: "Thật ra chuyện rơi xuống nước vào thu đông năm đó chắc ông đã bị ảnh hưởng nhỉ? Ông nhìn thấy bản thân không sao, nhưng thực tế không thể làm người khác có thai được nữa, cho nên ông và Phùng Xuân Hoa bao nhiêu năm vẫn không có con. Ông xem sau khi Phùng Xuân Hoa ở với thợ mộc Tào, tên đó rất nhanh đã gieo giống cho bà tai"
"Đứa con mà ông lớn tuổi mới có, cưng nựng bao nhiêu năm nay thật ra là con của thợ mộc Tào!"
"Ông nói xem thợ mộc Tào đó có biết Trần Ái Long là con hắn không? Nói không chừng sau lưng ông hắn còn cùng với Phùng Xuân Hoa cười ông ngốc! Nuôi con dùm người khác!"
"Ông xem con trai mình như cỏ, lại xem con trai người ta như bảo bối, ông có lỗi với người vợ ban đầu vì cứu ông mà chết! Ông cũng có lỗi với sự hiếu thuận bao nhiêu năm nay của tôi!"
"Ông tận tâm tận lực vơ vét hết tài sản con trai mình mà đem đắp hết vào con trai người ta, ông có xuống lỗ cũng không có mặt mũi mà gặp liệt tổ liệt tông!
"Ông còn trơ mắt ra xem mẹ con họ hại chết con trai ruột của mình..."
'Câm miệng! Câm miệng! Đừng nói nữa!" Hai mắt Trân Tứ Hải đỏ ngâầu, thở từng hơi hổn hển, tâm tình đã đến bờ vực mất kiểm soát. Ông ta điên cuồng đấm vào ga giường, lồng ngực như muốn nổ tung mà kêu gào: "Phùng Xuân Hoa, mày là đồ dâm phụ, tao phải giết mày!"
Nhìn thấy bản thân thành công kích động Trần Tứ Hải, Trân Bằng Cương lặng lẽ hướng Lý Lạc Phàm giơ cánh tay lên làm dấu OK.
Lý Lạc Phàm lấy điện thoại ra gọi đi: "Phùng Xuân Hoa đã đến chưa, dẫn bà ta đến phòng bệnh của Trần Tứ Hải."
Chu Chính Dương xem một màn này xem đến ngốc luôn, cậu nhìn hai ba con Trân Tứ Hải bên kia tấm thuỷ tinh, rồi quay đầu lại nhìn Lý Lạc Phàm, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngơ ngác: “Còn có thể làm như vậy à?”
Lý Lạc Phàm mỉm cười: "Đây gọi là bày mưu nghĩ kế trong truyền thuyết!"
Chu Chính Dương: 222”
Thành ngữ này có thể dùng như vậy sao? Hình như có chỗ nào không đúng, nhưng đại não đã hết hoạt động được rồi!
Rất nhanh cửa phòng bệnh Trân Tứ Hải lại có tiếng gõ cửa, Trân Bằng Cương lách mình một cái hoà vào rèm cửa sổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận