Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 291: Chương 291

Chương 291: Chương 291Chương 291: Chương 291
Chương 291: Chương 291
Lý Lạc Phàm nhìn Liễu Nhiên, khàn giọng hỏi: "Đại nhân, anh cảm thấy suy đoán của tôi có chính xác không?"
Liễu Nhiên chậm rãi uống trà, thậm chí còn rót đây cốc cho Lý Lạc Phàm, bởi vì trên mặt anh ta bị sương trắng che phủ nên Lý Lạc Phàm nhìn không rõ vẻ mặt của anh ta, cũng không đoán được suy đoán của mình có bao nhiêu phần chính xác.
Lý Lạc Phàm cũng không khách khí mà bưng tách trà lên uống, cô không thể đoán được rốt cuộc thân phận trước đây của Liễu Nhiên là gì, tuy bị trói buộc dưới Địa phủ nhưng thân phận của anh ta vẫn cao như vậy, ngay cả Diêm Vương cũng phải kính anh ta ba phần, gọi anh ta một tiếng đại nhân.
Sau khi uống mấy tách trà, cuối cùng Liễu Nhiên cũng lên tiếng, trong giọng nói có chút tán thưởng: "Cô rất nhạy bén, tôi chỉ nói mấy câu thôi mà cô đã có thể liên kết được rất nhiều chân tướng.'
“Nhưng cô có bao giờ nghĩ tới vì sao sư phụ của cô lại bằng lòng cứ mỗi mười năm đều dùng ánh sáng công đức để giao dịch với tôi hay không? Tại sao hắn lại bằng lòng để cô bị Hệ thống nâng cấp nhân tài của Địa phủ này trói buộc?”
Lý Lạc Phàm dùng tay siết chặt tách trà, cổ họng khô khốc: "Linh hồn của tôi ở trong âm phủ quá lâu, khí âm đã xâm nhập vào hồn phách, khắc lên dấu ấn của Địa phủ. Theo quy định của Địa phủ thì tôi đã không thể trở lại dương gian, chỉ có một con đường chết. Sư phụ không muốn tôi chết nên mới đưa cho anh ánh sáng công đức, lấy điều kiện tôi trở thành nhân viên Địa phủ để trở vê dương gian. Chỉ có như vậy tôi mới có thể sống được."
'Đúng là vậy, vậy thì sao cô lại căng thẳng?" Liễu Nhiên cười nói: "Cô sợ sư phụ cô sẽ lợi dụng mình sao?"
Lý Lạc Phàm không nói gì, không thể phủ nhận vừa rồi cô có chút sợ hãi, cô không muốn tình thây trò dưỡng dục giữa mình và sư phụ bị trộn lẫn với những chuyện khác.
Liễu Nhiên lắc đầu nói tiếp: "Cô yên tâm, hắn là một người tốt, hắn thà rằng bản thân chết cũng sẽ không lợi dụng cô.
Lý Lạc Phàm trợn mắt tức giận: "Vậy những lời châm ngòi ly gián anh vừa nói là có ý gì?"
"Không phải châm ngòi ly gián, mà là tôi muốn nói với cô...' Liễu Nhiên nhìn Lý Lạc Phàm, giọng điệu lần đầu tiên nghiêm túc như vậy: 'Sư phụ cô làm như vậy chỉ là bởi vì hắn tin tưởng tôi, mặc kệ hắn có bằng lòng để cô ra tay đối phó với tên mưu sĩ kia hay không, ít nhất từ góc độ trung lập mà nói, hắn đứng về phía tôi. Lý Lạc Phàm hít một hơi thật sâu, chậm rãi hạ quyết tâm: "Được rồi, nhiệm vụ tiếp theo tôi sẽ nhận, có phải bây giờ chúng ta đã trở thành quan hệ hợp tác rôi không? Tên mưu sĩ đó rốt cuộc là ai? Thịt Thái Tuế còn sót lại của hắn ta ở đâu?"
Liễu Nhiên đứng dậy, ngón tay thon dài đặt lên vai Lý Lạc Phàm, hơi cúi người xuống nhìn Lý Lạc Phàm, nghiêm túc nói: "Tôi không thể tiết lộ bất cứ điêu gì về hắn ta, không phải là tôi không muốn, mà đây là quy tắc Thiên Đạo đặt ra cho chúng tôi... Tôi nghĩ cô sẽ tìm thấy hắn ta dựa vào logic cẩn thận và đầu óc thông minh của mình."
Lý Lạc Phàm mím môi, cảm thấy gánh nặng trên vai đột nhiên trở nên nặng nề hơn. Nếu tên mưu sĩ này có thể trở thành tử địch của Liễu Nhiên, vậy thì năng lực của hai người họ chắc phải ngang nhau, mặc dù cô đã kế thừa được truyên thừa của huyền học hơn ba ngàn năm qua, nhưng cô đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ cùng cấp bậc với Liễu Nhiên, cô thật sự không biết bản thân mình có bao nhiêu phần thắng.
Vẻ mặt Lý Lạc Phàm căng thẳng mang theo sự bất an và lo lắng, nhưng lại nghĩ đến sư phụ, ánh mắt cô lập tức trở nên kiên định. Liễu Nhiên nói rất đúng, nếu sư phụ có thể cho anh ta ánh sáng công đức hết lần này đến lần khác, bao gôm cả việc tự mình giao cho anh ta, điều này chứng tỏ Liễu Nhiên quả thực là người có thể tin tưởng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận