Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 343: Chương 343

Chương 343: Chương 343Chương 343: Chương 343
Chương 343: Chương 343
Im lặng hồi lâu, Đại Tráng chậm rãi nói tiếp: "Thậm chí chúng tôi cũng không biết mình chết khi nào."
"Lúc đầu thì thấy rất khát rất đói, còn đói hơn cả lúc bình thường ăn không đủ no, thậm chí đói đến mức muốn ói, loại cảm giác này quá khó chịu." Cha Đại Tráng nhớ lại khoảng thời gian thống khổ nhất mà chính mình trải qua: "Chúng tôi nằm trên mặt đất nhìn xác khô bên ngoài cửa sổ, hận không thể để bọn họ tiến vào ăn chúng tôi luôn còn sảng khoái hơn là chờ chết như vậy. Có lúc chúng tôi tỉnh cũng có lúc đói đến ngất đi, sau đó dân dân chúng tôi không đói không khát cũng không còn bị ngất đi nữa, khi đó Đại Tráng còn nói với tôi rằng cảm giác thân thể càng ngày càng thoải mái, nhưng thật ra là khi đó chúng tôi đã chết rồi."
Đại Tráng nhìn hai bộ thi thể đang nằm trên mặt đất, bọn họ vốn nên chết lúc thoát khỏi thân thể, nhưng không biết vì sao hồn phách lại bị vây khốn ở trong thân thể bảy tám mươi năm không được giải thoát.
"Lúc chúng tôi còn sống ở trong căn phòng này cũng không dám đi ra ngoài, chết đi lại càng không muốn đi ra ngoài, chúng tôi không muốn biến thành bộ dáng như bọn chúng.' Cha Đại Tráng đưa tay sờ sờ lông chó của Đại Hoàng: "Cũng không biết đám xác khô kia đưa chúng tôi đến đây là có ý gì, bọn chúng cũng mặc kệ chúng tôi. Chúng tôi ở đây thật lâu thật lâu, rồi con chó vàng này đã tới, lúc nó tới thì cũng đã chết, thân thể đều trở nên cứng ngắc, xác khô liên đặt nó ở bên cạnh chúng tôi, nhưng qua vài ngày nó lại trở nên vui vẻ."
Đại Tráng cũng nói theo: Nhưng mà Đại Hoàng cũng rất kỳ quái, qua vài năm thì nó sẽ chết một lần, sau đó qua một đoạn thời gian nữa lại sẽ sống lại. Lại qua một đoạn thời gian, nơi này lại có hai cậu bé đến, lân này những xác khô kia cắt thịt Đại Hoàng xuống rồi nhét vào miệng hai cậu bé kia ép buộc bọn họ nuốt xuống."
Lý Lạc Phàm nhớ tới Nhiếp Tử Hàm từng nói rằng hai người bạn học thời cấp hai của cha cô ấy cũng vào sơn động rồi mất tích, chỉ sợ chính là hai người xui xẻo kia."
"Sau đó thì sao?”
"Sau đó, hai cậu bé kia cũng bị đưa đi, hai ngày sau, phân thịt mà bị cắt ra của Đại Hoàng đã mọc lại và nó cũng sống lại."
Lý Lạc Phàm nhớ tới Vương Tường Vũ nói bọn họ bị bắt đến nơi này nhưng vẫn không bị giết chết có lẽ là vì đưa nó đến tòa nhà cao tâng để hiến tế, tâm mắt không khỏi rơi vào trên người Đại Hoàng, chẳng lẽ việc hiến tế này thật ra là hiến tế thịt của con chó Đại Hoàng, để cho bọn họ biến thành Thái Tuế ban đầu giống như con chó Đại Hoàng, sau đó đưa vào ảo cảnh kế tiếp?
Muốn biết chân tướng là như thế nào thì chỉ có thể đi ảo cảnh tiếp theo nhìn xem.
Lý Lạc Phàm vung tay lên, hôn phách hai cha con được đưa vào vòng tay trên cổ tay cô. Con chó Đại Hoàng lúc mới bắt đầu qua đời thì hồn phách cũng đã rời đi, hiện tại chỉ là một cái thể xác mà thôi. Một tấm bùa liệt hỏa bị bắn ra từ trong tay Lý Lạc Phàm, rơi vào trên người hai người và chú chó, thiêu đốt lên ngọn lửa nóng hừng hực.
Hai người Lý Lạc Phàm cùng Liễu Như Thị rời khỏi nhà gỗ, đốt hết toàn bộ căn nhà gỗ bên trong ảo cảnh này, nhìn ngọn lửa lớn đang đốt căn nhà gỗ.
Trên mặt Lý Lạc Phàm lộ ra biểu cảm khó hiểu: "Người bình thường tiến vào ảo cảnh này đều không có bất kỳ sự ngăn trở nào, thậm chí ảo cảnh này còn chủ động mê hoặc tâm trí người ta rồi dụ dỗ người ta vào, anh nói xem đây là do trăm ngàn năm trước khi mưu sĩ kiến tạo ra ảo cảnh này đã thiết lập như vậy, hay là trong vòng một trăm năm này đã bị sửa lại?"
Trong nháy mắt căn nhà đã hóa thành tro tàn, tâng ảo cảnh này xuất hiện vết nứt, loáng thoáng lộ ra cảnh tượng tầng ảo cảnh tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận