Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 240: Chương 240

Chương 240: Chương 240Chương 240: Chương 240
Chương 240: Chương 240
Trong phòng là một mảnh yên tĩnh, Ngô Sơn Huy thấy tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn mình, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Quan hệ của chúng ta đã bao nhiêu năm rồi, tôi có thể lừa các ông chắc?"
Tất cả mọi người vẫn không nói lời nào, biểu cảm trên mặt có chút kỳ quặc, Ngô Sơn Huy bất ngờ phát hiện ra dường như bọn họ không phải đang nhìn mình, mà là nhìn đằng sau mình...
Ông ấy chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào mà cửa phòng bao đã bị mở ra, cậu nhóc năm tuổi kia đang đứng ở cửa, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Ngô Sơn Huy lập tức phản ứng lại, vội vàng móc túi gấm trên cổ ra nắm chặt trong lòng bàn tay, nếu như con quỷ này làm khó dễ, ít nhất thì bản thân cũng có thể chống đỡ được một lúc. Mã Bác Kim cha của cậu nhóc cũng đột nhiên có chút ngẩn ra vì con trai lại đột nhiên trở vê vào lúc này, ông ta muốn đi qua kéo cậu nhóc hỏi xem tại sao lại đột nhiên trở lại, nhưng nhớ tới những lời mà Ngô Sơn Huy vừa mới nói lúc nấy, cùng với ánh mắt hiện giờ của con trai ông ta lại không dám động.
Tiên Bảo nhìn chăm chăm Ngô Sơn Huy, ánh mắt nhìn ông ấy vẫn luôn nắm chặt túi gấm xoay hai vòng, đột nhiên há miệng giơ hai tay xông vê phía Mã Bác Kim rồi khóc òa lên: "Ba ba ôm, ba ba về nhài”
Dù sao cũng là đứa con mà mình trông chờ mười năm, hơn nữa bây giờ giống như đã trở về "nhân cách" nhi đồng ngây thơ ngốc nghếch kia, Mã Bác Kim không nhịn được mà ởi qua ôm cậu nhóc lên, thành thục vỗ vào lưng rồi dỗ dành.
Ngô Sơn Huy ngậm chặt miệng không lên tiếng, ông ấy nhìn thấy rất rõ ràng hồn phách của người lớn cả mặt chảy đầy máu kia ở trong cơ thể của đứa bé, thậm chí còn lén lút nghiêng đầu cười ác ý với Ngô Sơn Huy ở một vị trí mà Mã Bác Kim không nhìn thấy.
Mã Bác Kim dỗ dành con trai, thấy mấy vị đang ngồi bởi vì chuyện của hai cha con mà vẫn chưa ăn chút cơm nào, vô cùng áy náy nói: "Tôi vẫn nên đưa con về trước thì hơn, thằng bé ở đây náo loạn các anh cũng không ăn ngon, đợi sau này lại nói chuyện."
Phùng Thân Dân thấy cậu nhóc tự mình trở lại thì ít nhiều gì trong lòng cũng có chút không thoải mái, bèn gọi cho tài xế của mình, hỏi dồn dập: "Bảo cậu trông đứa trẻ, đứa trẻ tự mình trở lại rồi, cậu đi làm cái gì rôi hả?"
Đầu bên kia tài xế rất ôn ào, nghe thấy giọng nói cũng rất tủi thân: "Tiên Bảo bảo tôi đi mua kem, tôi ở bên này vừa trả tiên xong lấy kem quay lại đã không nhìn thấy cậu nhóc đâu nữa, tôi đang lo lắng tìm khắp trung tâm thương mại đây!"
"Được rồi, cậu nhanh chóng trở lại đị, đưa Bác Kim và Tiên Bảo trở vê nhà." Phùng Thần Dân đặt điện thoại xuống, khoát tay với Mã Bác Kim: 'Em đưa Tiên Bảo trở về, để bảo mẫu trông chừng thằng bé, đợi thằng bé ngủ rồi lại tới đây, chuyện của Tiên Bảo chúng ta phải bàn bạc kỹ lưỡng."
Mã Bác Kim đáp lại một tiếng, lúc này tài xế cũng vội vội vàng vàng chạy về, trong tay còn cầm một cốc kem rất to. Tiên Bảo vẫn luôn rúc trong lòng của Mã Bác Kim thò đầu ra, giãy giụa xuống chạy tới bên cạnh tài xế ngẩng đầu lên nở một nụ cười đáng yêu với anh ta: "Muốn ăn!"
Mã Bác Kim nhìn bóng lưng nhỏ bé của con trai thì trong lòng vô cùng chua xót, rốt cuộc đời trước mình đã làm ra chuyện xấu xa gì, tại sao lại không thuận lợi trong đường con cái như vậy! Trước khi sinh con đã trải qua đủ các thể loại tuyệt vọng, sau khi có con lại phải trải qua sự trớ trêu và tuyệt vọng mới, ông ta cũng không biết bản thân còn có thể chống đỡ bao lâu nữa.
Ngô Sơn Huy lặng lẽ nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, đột nhiên ông ấy tháo túi gấm trên cổ mình xuống, lấy ra một tấm bùa đã được gấp thành hình tam giác, đi tới bên cạnh Mã Bác Kim nhét lá bùa vào trong tay ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận