Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 171: Chương 171

Chương 171: Chương 171Chương 171: Chương 171
Chương 171: Chương 171
Bình luận trên mạng như gió bão, cảnh sát Chu Chính Dương xem tài liệu án cũ của hai nhà họ Trân mà rơi vào trâm tư, quá trình tập hợp chứng cứ vụ án của Trần Bằng Cương xem như là cậu tận mắt chứng kiến, Lý Lạc Phàm đứng sau mọi việc, người bị hại đích thân tham gia, ép cảnh sát là cậu cũng ngơ luôn, đã phá nhiều vụ án như vậy, đây là lân đầu tiên thấy người bị hại tự hăng hái làm việc như vậy.
Lại nói, ngay cả Trân Bằng Cương không có tí quan hệ gì mà Lý Lạc Phàm cũng nhọc lòng thay anh ta tìm bằng chứng, nếu vậy vụ án của ông ngoại và mẹ ruột cô tại sao qua mười mấy năm đột nhiên phá án cũng có thể lý giải, nhất định Lý Lạc Phàm lại "bày mưu nghĩ kế" trong vụ án này. Trước đây cậu hoài nghi tại sao tinh thân Trần Dư Thịnh lại có chút không bình thường, bây giờ thì rõ rồi, tuyệt đối là bị ma dọal
Đang mãi lăn tăn hai vụ này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Chu Chính Dương đang phát ngốc bị dọa giật bắn người, suýt nữa thì nhảy ra khỏi ghế.
Đồng nghiệp lão Ngô thấy cậu như vậy thì cười ngặt nghẽo: "Thế thế giới này không có ma, anh không đến nỗi bị doạ thành vậy chứ?”
Nếu là trước đây Chu Chính Dương sẽ ha ha cười lớn, nhưng bây giờ cậu chỉ lặng lẽ thở dài, không biết nên tội nghiệp lão Ngô đối với thế giới này không biết gì, hay là nên tội nghiệp bản thân đã biết quá nhiều.
Lão Ngô bưng ly của mình vào trong uống một ngụm nước, nhớ ra chính sự : "Đúng rồi, hôm nay Cục trưởng làm một bản ghi chép cho Trân Tứ Hải, có phải Trân Tứ Hải này đã chịu đả kích vì Trần Ái Long không phải con trai ông ấy không? Ông ấy cứ luôn miệng nói ở trong bệnh viện đã thấy hôn ma của Trân Bằng Cương, còn nói Trần Bằng Cương nói cho ông ấy biết gian phu của Phùng Xuân Hoa là thợ mộc Tào của thôn bọn họ, nói như điên điên dại dại vậy đó.'
Chu Chính Dương cười khổ trong lòng, trên mặt chỉ có thể gõ chữ ha ha: "Gian phu của Phùng Xuân Hoa là ai không có liên can trực tiếp với án này, ông ấy nói như vậy có thể để đánh lạc hướng chúng ta thôi.”
"Cũng có khả năng này,' Lão Ngô bưng ly nước gật đầu: "Trần Tứ Hải không hiểu luật pháp lắm, cho rằng bản thân không trực tiếp tham gia chuyện hạ độc là sẽ không liên quan đến ông ấy, bấy giờ bị cáo buộc ông ấy cũng là tòng phạm, ông ta bắt đầu làm càn với chúng ta, cố ý giả điên giả ngốc."
Chu Chính Dương gật đầu tán đồng: "Con người Trân Tứ Hải ích kỷ cực độ, lúc đầu ông ta mà biết bản thân cũng có tội, nhất định sẽ không tích cực phối hợp điều tra. Trong lòng ông ta, an nguy của bản thân còn quan trọng hơn con trai đã chết nữa."
Lão Ngô thở dài, nghĩ rằng chuyện này quả thực không thể tưởng tượng: "Hổ dữ không ăn thịt con, anh nói xem Trân Tứ Hải dung túng vợ sau hại chết con trai mình, đúng là cũng quá kỳ lạ mà.
Hai người đang thảo luận thì điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên reo lên, lão Ngô tiện tay bắt điện thoại, đối thoại vài câu đơn giản rồi cúp máy, hất cằm với Chu Chính Dương: "Cục trưởng bảo cậu đến phòng làm việc của ông ấy."
Chu Chính Dương ngơ ngạc: 'Việc gì vậy?
Lão Ngô thổi lá trà trong ly: "Cục trưởng không có nói, tôi nghĩ rằng là chuyện vụ án của Trân Bằng Cương. Vụ án được lật lại cũng là nhờ cậu can đảm cẩn trọng với cố chấp, nói không chừng là Cục trưởng muốn biểu dương cậu đói"
Mặt Chu Chính Dương cười khổ, cậu thực sự cũng rất cố chấp đối với vụ án này, nhưng quá trình lấy được bằng chứng then chốt không có liên quan gì đến cậu, cậu chỉ là một người đứng xem, nếu như thực sự vì chuyện này mà khen thưởng cậu, cậu nhất định sẽ không nhận công lao này!
Một đường chạy thẳng đến văn phòng trên tâng cao nhất của Cục trưởng, Chu Chính Dương gõ cửa đi vào mới phát hiện trong phòng ngoại trừ Cục trưởng còn có một vị cậu không quen biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận