Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 78: Chương 78

Chương 78: Chương 78Chương 78: Chương 78
Chương 78: Chương 78
Giọng nói của Phương Lục Bình cũng vang lên: "Dư Thịnh, mau mở cửa ra. Nếu ông không mở cửa, tôi và con trai sẽ chết!"
Trân Dư Thịnh nghiến răng nghiến lợi bất động. Ông ta vẫn còn nhớ tới cảnh tượng đáng sợ khi Phương Lục Bình ở bên cạnh ông ta biến thành Vương Mặc Mặc, ai biết được bên ngoài là người hay quỷ. Hơn nữa, cho dù là người, ông ta cũng không thể mở cửa. Ông ta vừa mới thoát chết từ khỏi nhà Vương Mặc Mặc, làm sao có thể mở cửa lân nữa cho quỷ vào chứ?
Ông ta không điên!
Trân Dư Thịnh đứng dựa vào cửa, liếc nhìn đồng hồ trên bàn đầu giường, đã là bốn giờ bốn mươi phút sáng. Mùa hè trời mau sáng, khoảng gân năm giờ là trời đã sáng, ông ta có thể sống sót nếu kiên trì thêm hai mươi phút nữa. Đang lúc ông ta đang âm thầm tính toán, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu đến đau lòng của Trần Anh Hào, theo sau là tiếng kéo lê trên sàn.
Phương Lục Bình vừa đập cửa vừa khóc: "Dư Thịnh, xin hãy cứu con trai của ông, thằng bé đã bị nữ quỷ nắm lấy cổ chân lôi đi rồi."
Những đường gân trên trán của Trân Dư Thịnh nổi lên, nghĩ đến trải nghiệm của chính mình, ông ta không nhịn được gầm lên xuyên qua cánh cửa: "Bà còn dám nói, nếu bà không làm những chuyện ngu xuẩn này, chúng ta sẽ không gặp phải quỷ!"
"Sao ông lại nói như vậy?” Phương Lục Bình ở ngoài cửa đập mạnh, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy: "Nó là con trai duy nhất của ông, là người sẽ chăm sóc ông khi về già và kế thừa gia nghiệp của ông!"[d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m iễ n p h í
Trong lòng Trân Dư Thịnh tràn ngập đau đớn tột độ, thực sự là ông ta không thể chịu đựng được. Nếu Phương Lục Bình chưa sinh con trai, ông ta cũng sẽ không vội vã chơi bài ngửa với Lý Minh Châu.
Nhưng ông ta yêu mạng sống của mình hơn con trai. Ông ta chỉ mới năm mươi tuổi, nếu muốn vẫn có thể sinh được một người con trai khác, vậy nên ông ta không cần phải mạo hiểm mạng sống của mình vì đứa trẻ đó.
Ánh mắt Trần Dư Thịnh kiên định khóa cửa lại, rất sợ nữ quỷ kia lại đến.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu trời dân dân hửng sáng, tiếng ôn ào bên ngoài dần dần biến mất, biệt thự cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Trân Dư Thịnh ngồi phịch xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám cử động, mãi đến khi bên ngoài trời sáng hẳn và mặt trời từ từ mọc lên, ông ta mới mở cửa phòng. Phương Lục Bình đang nằm một nửa người trên sàn nhà bên ngoài phòng ngủ chính, lông ngực phập phồng, đoán chừng bà ta chưa chết. Trân Dư Thịnh bước qua người bà ta đi xuống cầu thang, thấy Trân Anh Hào đang nằm ở cửa. Ông ta nhanh chóng đi tới, lật người con trai lại và vỗ nhẹ vào mặt. Trân Anh Hào từ từ mở mắt rồi khóc to lên khi nhìn thấy Trân Dư Thịnh: "Ba, có một con quỷ đang cố bắt con! Đó là Phạm Lạc Lạc. Phạm Lạc Lạc biến thành một con quỷ!"
Trân Dư Thịnh ngạc nhiên: "Không phải Vương Mặc Mặc sao? Sao lại có thêm một Phạm Lạc Lạc xuất hiện?"
Lúc này Trân Anh Hào không dám giấu ba, nức nở khóc: "Cách đây không lâu con đã quan hệ với bạn gái và cô ấy đã có thai. Cô ấy muốn sinh con nhưng con nhất định không muốn và mẹ cũng không cho. Mẹ đã đưa thuốc phá thai cho cô ấy, còn nói nếu bỏ đứa bé sẽ cho cô ấy một triệu tệ. Kết quả sau khi uống thuốc cô ấy bị xuất huyết nhiều. Lúc đó cô ấy đã gọi điện cho con, con sợ quá không dám nói chuyện với cô ấy nên đã nói dối là sẽ đến ngay. Con tưởng một thời gian nữa cô ấy sẽ ổn thôi, nhưng con không ngờ hậu quả của việc xuất huyết nhiều lại nghiêm trọng như vậy, lúc bạn cùng phòng của cô ấy quay lại phát hiện thì đã muộn, không có ai đến cứu."
"Đồ ngu!"
Trân Anh Hào không quan tâm đến cơn đau, bò tới ôm đùi Trân Dư Thịnh khóc to: "Ba, con phải làm sao đây? Phạm Lạc Lạc nhất định sẽ tìm cách trả thù và giết conl"
Bạn cần đăng nhập để bình luận