Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 150: Chương 150

Chương 150: Chương 150Chương 150: Chương 150
Chương 150: Chương 150
Trương Nhã Lệ nhìn vẻ mặt vui vẻ của Lý Lạc Phàm, thì liên biết cô đã nhìn thấy được gì rồi, thế là ngay lập tức nhìn sang dò hỏi. Nhưng Lý Lạc Phàm lại không nói một lời, cô kéo Trương Nhã Lệ bước sang một bên khoảng mấy chục bước trước khi hạ giọng nói: "Trần Ái Long không phải là con ruột của ông Trân."
"Thật sao?" Trương Nhã Lệ đột nhiên mở to mắt, để lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Vậy thì ông Trân đã chiêu chuộng con trai của người khác suốt nửa cuộc đời rồi."
Lý Lạc Phàm nhẹ nhàng cười lạnh: "Cái này mới thật thú vị nè!"
Hai người đang lẩm bẩm, thì đột nhiên phía sau vang lên một tiếng ho nhẹ, thế là Trương Nhã Lệ bị dọa sợ mà nhanh chóng quay đầu lại nhìn, đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang mặc áo phông.
Lý Lạc Phàm cũng quay lại đáp lời, cô nhìn từ trên xuống dưới người đó, rồi quay về phía Trương Nhã Lệ và nói: "Không sao đâu, đừng sợ, là cảnh sát."
Người đàn ông nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn Lý Lạc Phàm: "Cô biết tôi à?”
"Không quen, nhưng tôi biết xem tướng, nhìn sơ qua thì có thể biết được nghề nghiệp của anh." Lý Lạc Phàm thẹn thùng nói: "Thật ngại quá, nó hơi hoang đường so với thế giới quan của anh.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía ông Trần, sau đó cậu dùng giọng điệu rất khẳng định nói: "Lúc họ nói chuyện cùng bà Trân thì tôi đã chú ý đến họ rồi, bọn họ đến đây là vì gia đình của các người." Cậu thu lại dáng tươi cười, trực tiếp nhìn về phía của Lý Lạc Phàm: "Có thể nói cho tôi biết tại sao không?” Lý Lạc Phàm nhìn chằm chằm lấy viên cảnh sát trước mặt một phút, sau đó thì nói từng chữ một: 'Vì nguyên nhân cái chết của Trân Bằng Cương."
Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại hít một hơi thật sâu, và chỉ vào một gian nhà trống bên cạnh: "Chúng ta qua đó nói chuyện.
"Tôi tên Chu Chính Dương. Người đàn ông ngồi đối diện Lý Lạc Phàm: "Tôi là một trong những cảnh sát xử lý vụ án Trân Bằng Cương năm đó. Trần Bằng Cương chết vì ngộ độc nấm, nhưng tại hiện trường không có bằng chứng hữu ích nào, hơn nữa việc điều tra và thẩm vấn cũng không có đột phá, còn bà Trần thì tự mình khẳng định bà ta không biết là nấm độc, và số nấm mà bà ta cùng hái ở trong nhà hai hộ gia đình cũng đã phát hiện ra loại nấm ăn tương tự, chỉ là may mắn vẫn chưa bị bỏ vào trong nồi. Đối với chuyện bỏ nấm ăn vào trong canh, thì bà Trần nói lúc đó bà ta vừa mới cãi lộn với Trân Bằng Cương, căn bản không biết gì về nấm, hơn nữa ba Trần và Trần Ái Long thì nói rằng hai người bọn họ đang trốn trong phòng trong lúc tức giận, về phân chuyện của nấm ăn thì cũng không biết gì vê chúng. Tại hiện trường không có nhân chứng hay giám sát, hơn nữa địa điểm xảy ra tai nạn là nhà bếp của chính họ. Còn dấu vân tay và mẫu tóc những thứ này không đủ để làm bằng chứng, cho nên vụ án chỉ có thể khép lại trên cơ sở Trân Bằng Cương vô tình ăn phải nấm độc. Nhưng với trực giác của người làm cảnh sát, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó mờ ám trong chuyện này, cho nên tôi luôn chú ý đến hoàn cảnh của gia đình này. Hai năm trước, tôi từ huyện thành được chuyển qua đây, vì thiếu tiên nên chỉ có thể mua được một căn nhà cũ, nhưng không ngờ tôi lại sống cùng tiểu khu với Trần Ái Long và gia đình cậu ta, thế là mỗi khi tôi được nghỉ ngơi tôi thường đi vòng quanh họ để xem liệu tôi có thể bắt được manh mối nào không."
Lý Lạc Phàm giơ ngón tay cái tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Anh rất kiên trì."
Chu Chính Dương bình tính nói: "Chức trách của tôi chính là không để bất kỳ một người tốt nào bị oan, cũng không để bất kỳ một người xấu nào thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật."
Lý Lạc Phàm gật đầu đồng ý: "Lý tưởng làm việc của chúng ta giống nhau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận