Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 219: Chương 219

Chương 219: Chương 219Chương 219: Chương 219
Chương 219: Chương 219
Tiếng nổ vang trong khu mộ rộn ràng cứ như ăn Tết. Sau khi ngưng tiếng, Vu Vân Vĩ ngó xem thì thấy một nhóm tâm 5-6 cương thi biết bay đang đứng tụm lại trong đó.
Lý Lạc Phàm cũng chẳng chờ cương thi biết bay ra, đích thân câm kiếm đồng xu đi vào như boss lớn bước vào thôn tân thủ, mỗi kiếm xử lý một con, nhanh gọn.
Vu Vân Vĩ không khỏi cúi đầu nhìn thoáng qua kiếm thất tinh trong tay mình. Cùng là pháp khí cực phẩm mà sao vào tay mình lại giảm hiệu quả nhiều vậy!
Lối mộ hai bên đều đã được thu dọn sạch sẽ, chỉ còn lối mộ cuối nằm chính giữa. Lệ quỷ đánh trước, cương thi ép sau. Tổ hợp vốn mạnh mẽ là vậy lại xui xẻo gặp Lý Lạc Phàm bùng nổ phẫn nộ. Chưa đến mười phút, cô đã xử sạch lệ quỷ và cương thi.
Cuối con đường vẫn bị chặn, Vu Vân Vĩ nhíu mày: "Không có đường dẫn tới khu mộ chính!"
"Có! Chẳng qua thêm một trận pháp mà thôi." Lý Lạc Phàm cầm tám lá bùa phá trận ném ra tám phía, khu mộ và lối mộ đồng thời nổ tung, một lối mộ mới xuất hiện trước mặt ba người.
Khác với lối mộ nhỏ hẹp ban nấy, lối mộ này phải đủ rộng cho mười người đi sóng vai, cứ cách một mét lại thấy một ngọn đèn trường minh được treo trên tường. Mặc dù chủ mộ đã qua đời ba nghìn năm nhưng đèn trường minh này vẫn sáng, chẳng qua chỗ dầu thắp chỉ còn ít dầu trắng, chắc chỉ cỡ vài năm sau đèn này sẽ tắt.
Ba người đi dọc theo lối mộ chính rộng rãi, tiến vê phía trước khoảng gần mười mét thì một cửa đá khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, đẩy cửa đá này ra, chắc hẳn bên trong chính là khu mộ chính.
Lý Lạc Phàm quen thói lục lá bùa trong cặp. Tuy nhiên cô lập tức biến sắc, kéo cặp sách xuống xem, quả nhiên ngoài hai bộ bùa được gói riêng trong túi, tất cả những lá bùa linh tinh còn lại đều đã được sử dụng.
Đáng lý số bùa Lý Lạc Phàm vẽ đủ dùng cho lần xuống mộ này nhưng ban nấy giận quá mất khôn, rải bùa như không cần tiên. Lơ đễnh chút thôi đã dùng hết bùa.
Vu Vân Vĩ thấy thế mà căng não. Những lá bùa đóng vai trò rất quan trọng khi ở trong loại mộ cổ này. Không có bùa, bọn họ chẳng khác nào tự chặt một tay. Vốn dĩ hệ số nguy hiểm khi tiến vào khu mộ thời nhà Chu này đã cao lắm rồi, giờ lại như bước vào cấp độ địa ngục vậy.
Ông ta liếc qua Lý Lạc Phàm và Liễu Như Thị, thận trọng đề nghị: "Hay là chúng ta rút khỏi trước đi, chuẩn bị xong bùa rồi vào mộ cổ tiếp?"
"Không kịp nữa rồi!" Vẻ mặt Liễu Như Thị cực kỳ nghiêm túc: "Tốc độ hư tổn của trận pháp tại khu mộ chính đang gia tăng, còn không hành động nữa thì kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại thảm hại!"
Lý Lạc Phàm cắn môi, nhanh chóng rút bút Bạch Ngọc ra khỏi cặp, ngoắc lấy linh khí từ lòng bàn tay, vẽ một lá bùa giữa không trung. Hoa văn bùa vàng kim lơ lửng, theo một tiếng của Lý Lạc Phàm, nó đánh phá thẳng tới cửa đại khu mộ chính. Chỉ nghe "râm', cửa nổ tung theo tiếng này, khu mộ chính bị trận pháp khổng lồ bao phủ xuất hiện trước mặt ba người.
Ai nói vẽ bùa bắt buộc phải có lá bùa, chỉ cân dám nghĩ thì ở đâu cũng vẽ được bùa.
Nói cách khác, không phá được thì không thể xây. Tại khoảnh khắc này, Lý Lạc Phàm mới thấy mình thực sự nắm bắt được chân lý của việc vẽ bùa.
Diện tích của khu mộ chính rất lớn, bên trong bày biện đầy đồng thau lễ táng với đủ loại kích thước, đủ thấy được địa vị xa hoa của chủ mộ. Do khu mộ chính luôn được bao phủ bởi trận pháp nên những món đồ đồng này được bảo quản nguyên vẹn. Nhà khảo cổ mà bắt gặp chắc sẽ mừng điên lên mất. Có điều không rõ lát đánh nhau xong thì chỗ đồ đồng này còn lại được bao nhiêu. Lát nữa chủ mộ tỉnh đồng ý đổi chỗ đánh nhau thì tốt rồi, không là tiếc lắm.
Ánh mắt lưu luyến của Lý Lạc Phàm dời xuống từ chỗ đồ đồng khiến lòng người rúng động kia. Trên bàn đá có một chiếc quan tài xa xỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận