Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 312: Chương 312

Chương 312: Chương 312Chương 312: Chương 312
Chương 312: Chương 312
"Tôi không bằng lòng đợi trăm năm để nhận cái kết này. Kể từ ngày đó, tôi đều sẽ ra đón cô ấy mỗi khi cô ấy đến. Tình yêu và sở thích văn chương của cô ấy cũng giống như kiếp trước. Cô ấy nói chuyện văn chương với tôi rất thoải mái và thường xuyên. Chỉ hai ba tiếng đồng hồ, nhưng lại giống như cả trăm năm. Nhưng khác biệt là cho dù tôi có nói hay đến mấy thì cũng không bao giờ nhìn thấy được ánh mắt say đắm yêu thương trong mắt cô ấy nữa. Cô ấy vẫn luôn gọi tôi là thây Ngô một cách kính trọng, chỉ khi có Mạnh Thư Kiệt đi cùng, cô ấy mới lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Ngô Mậu Trúc tuyệt vọng: "Tôi muốn biết, Mộng Đồng cô ấy thật sự đã quên tôi rôi sao?"
"Được rồi, được rồi, đừng căn nhằn nữa. Đợi ông kể xong chuyện của mình, tôi sẽ thực hiện lời hứa. Lý Lạc Phàm lấy điện thoại di động ra: "Tôi sẽ gọi điện hỏi giúp ông một chút."
Ngô Mậu Trúc nhìn thấy cảnh này mới nhắc nhở: "Nơi này là một ranh giới tự nhiên nhỏ, không có tín hiệu, muốn gọi điện thì phải rời khỏi đây."
Ông ta vừa dứt lời, thì trong điện thoại di động vang lên một giọng nam: "Alo, Lạc Phàm, cô đang tìm tôi sao?"
Ngô Mậu Trúc: "222"
Kết giới đã bị phá rồi sao?
Lý Lạc Phàm lấy điện thoại di động sang một bên nghe điện thoại: “Anh Bạch, tôi muốn biết một chút vê kiếp trước và hiện tại của hai người này, tôi cũng muốn biết trước khi đầu thai họ có hứa hẹn yêu nhau không? Cái này muốn biết phải tra thế nào?"
Bạch Tiểu Soái suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tảng đá Tam Sinh bên cầu Nại Hà có thể nhớ lại hình ảnh của kiếp trước. Nếu không tiện xuống âm phủ, thì Mạnh Bà có một tấm gương, có thể nhìn thấy hình ảnh của tam kiếp."
Lý Lạc Phàm do dự một lát, mặc dù cô rất ít gặp Mạnh Bà, nhưng thỉnh thoảng khi đi cầu Nại Hà, Mạnh Bà vẫn rất nhiệt tình với cô. Chỉ là chiếc gương này nghe giống như pháp bảo của Mạnh Bà, không biết bà ấy có chịu cho mượn không.
Sau khi cúp máy, Lý Lạc Phàm hỏi ý kiến của Ngô Mậu Trúc: "Ông có thể theo tôi đến Địa phủ lật xem đá Tam Sinh.
Ngô Mậu Trúc có chút cảm động, nhưng rất nhanh sau đó lại lắc lắc đầu: "Đá Tam Sinh chắc chắn không phải những linh hồn bình thường như chúng tôi có thể xem được. Chẳng lẽ cô muốn lừa tôi đến âm phủ để có thể giải quyết tôi ngay tại đó sao?”
Lý Lạc Phàm trợn mắt, bất mãn lẩm bẩm: "Bản lĩnh không lớn, nhưng bệnh đa nghi lại không ít.
Bành Tư Di lén lút túm túm góc áo của Lý Lạc Phàm, rồi nhỏ giọng nói: “Cậu đang lừa ông ta sao?”
"Ông thấy tôi có nhàn rỗi như vậy không?” Lý Lạc Phàm không nói nên lời, cô lấy điện thoại ra: "Anh Bạch, tôi đã gửi định vị cho anh, anh đến giúp tôi coi chừng một con ma, miễn là đừng để ông ta thành yêu là được."
Ngô Mậu Trúc thấy thế thì ha hả một tiếng: "Cô không cần phải như vậy, mặc dù trong lòng cô, tôi không phải là quân tử, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn tháo gỡ nút thắt trong lòng. Cô cũng không cần phải cẩn thận với tôi như vậy."
Lý Lạc Phàm một bên gửi định vị cho Bạch Tiểu Soái, một bên nói: "Ông luyện nhiếp hồn đại pháp, ông cảm thấy tôi có thể tin tưởng ông không?"
Nói đến đây, Lý Lạc Phàm đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: "Ông học được nhiếp hồn đại pháp ở đâu?”
Ngô Mậu Trúc cười khổ: "Lúc sinh thời tôi đã đọc qua rất nhiều tạp văn, sau khi chết, không có việc gì thì tôi lật lại những cuốn sách đã đọc, đọc thuộc lòng trong đầu. Nhiếp hồn đại pháp nằm ở một trong những cuốn sách mà tôi có, tôi vẫn luôn thử tu luyện. Đã vài lân tôi muốn dùng thử chú pháp này lên Mạnh Thư Kiệt, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mộng Đồng, tôi lại do dự. Kỳ thật, người mà tôi sợ bị tổn thương nhất chính là cô ấy. Quả thật là tôi cực kỳ rất ghen ghét và rất hận Mạnh Thư Kiệt, nhưng vì Mộng Đồng, tôi chưa bao giờ tàn nhẫn đến mức phải xuống tay với cậu ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận