Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 210: Chương 210

Chương 210: Chương 210Chương 210: Chương 210
Chương 210: Chương 210
Thế nhưng, đồng cảm thì đồng cảm chứ ông ta vẫn hết sức cảnh giác trước những lệ quỷ này. Chính vì vậy, Vu Vân Vĩ mới thấy tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Lý Lạc Phàm mấp máy môi, cũng nhìn về phía Liễu Như Thị.
Trước ánh nhìn của Lý Lạc Phàm, trong mắt Liễu Như Thị hiện lên vẻ bất đắc dĩ, vươn tay đeo một chuỗi vòng ngọc vào cổ tay cô: "Chẳng phải cô đem theo ngọc chứa hồn sao?"
Tâm mắt của Vu Vân Vĩ dừng ở chuỗi ngọc tại cổ tay Lý Lạc Phàm, cảm thấy chiếc vòng tay này hơi quen mắt. Ông ta xoa cằm, nghĩ ra rồi, đây chẳng phải món quà gặp mặt mình đưa cho Lý Lạc Phàm sao! Bởi vì không biết nó là thứ đồ chơi gì, cũng như không biết nó có lợi ích gì nên chuỗi ngọc này đã nằm im trong kho của Sở Đặc Nhiệm mười năm ròng, đúng lúc ông ta thấy hộp quà tặng Lý Lạc Phàm trống quá nên tiện tay bỏ chuỗi vòng tay ấy vào luôn.
"Ngọc chứa hồn?" Vu Vân Vĩ tặc lưỡi, hơi hối hận khi mình có mắt không tròng, nghe tên là biết ngay thứ đồ chơi này là hàng ngon rồi.
Liễu Như Thị đi đến bên Lý Lạc Phàm, vươn tay cởi chiếc vòng ngọc Lý Lạc Phàm đang đeo xuống, ngón tay cử động, lấy một lá bùa tiên linh ra. Sau đó, ngón tay anh vung lên, bùa tiên linh lập tức bốc cháy, đáp xuống chuỗi ngọc. Một lát sau, lá bùa cháy thành tro xám trắng, còn chuỗi ngọc vốn đang ảm đạm bỗng sáng lên, thoáng thấy được linh khí chuyển động tại những hạt ngọc.
"Đeo lên đi.' Liễu Như Thị đưa trả chuỗi ngọc cho Lý Lạc Phàm: "Chuỗi ngọc là pháp khí không tệ, chẳng những có thể tạm thời thu giữ âm hồn mà vào thời khắc then chốt còn có thể dùng như pháp khí tấn công. Cô tự mày mò thêm đi."
Lý Lạc Phàm vung tay tạo pháp quyết và niệm pháp chú, quỷ trẻ con hôn mê dưới đất biến thành một luồng sáng, bị thu hồi vào hạt ngọc.
"Thứ đồ chơi này tuyệt quá!" Lý Lạc Phàm mỹ mãn đeo lại chiếc vòng, huơ cổ tay với Vu Vân Vĩ: "Món quà này của ông không tệ, cảm ơn nhé!"
Vu Vân Vĩ cười khổ: "Được rồi, tôi sắp phát thèm đây, chúng ta mau đến khu mộ chính đi."
Lý Lạc Phàm cũng gói gọn tâm tư vui đùa, dẫn theo hai người rảo bước lên lối mộ bên cạnh. Đi được gân mười mét, ba người bắt gặp một nữ quỷ đang nằm rạp dưới đất. Chỉ thấy đầu nữ quỷ kia hướng về lối mộ, một tay vươn ra phía trước, tay kia quặp về phía sau. Hồn thể tạo thành một tư thế co quáắp.
Vu Vân Vĩ ngẩn người: "Đây là tạo hình gì thế?"
Lý Lạc Phàm siết chặt dây thừng, cảnh giác nhìn chằm chằm nữ quỷ: "Có lẽ định nhân lúc chúng ta lơ là cảnh giác, bò nhanh tới đây.'
Thấy khoảng cách với nữ quỷ ngày một rút ngắn nhưng nữ quỷ chưa có động thái nào khác, không biết đang ấp ủ chiêu mạnh nào, Lý Lạc Phàm chẳng chút do dự, cứ thế quăng dây thừng tới ngoài, thắt lấy nữ quỷ kéo thẳng qua đây, tay kia thì bóp lấy cổ của nữ quỷ.
Nữ quỷ gục đầu sang một bên, đôi mắt nhắm nghiền, đã ngất đi tự bao giờ.
Tóm lại, ban nấy phí công mình cảnh giác.
Lý Lạc Phàm vừa cất nữ quỷ vào vòng tay vừa buồn bực, sao chưa đợi ăn đòn đã xỉu rồi? Có cần thiết phải phô ra tạo hình xoắn quẩy như mắc đi vệ sinh kỳ quặc thế không? Vu Vân Vĩ cạn lời liếc cô: "Con gái đừng nói ra mấy câu tục tằn thế."
Ba người tiếp tục đi về phía trước, nguyên quãng đường, họ nhặt được đến 7-8 con quỷ ngất xỉu. Lý Lạc Phàm bắt đầu bực bội rồi, quay mặt sang hỏi Liễu Như Thị và Vu Vân Vĩ: "Quỷ trong mộ đều dễ đánh vậy sao, chưa đợi người ta ra tay đã tự lăn ra hôn mê rồi?"
Vu Vân Ví cũng không có kinh nghiệm xuống mộ, khó giải thích được nguyên do. Điểm mấu chốt là ông ta chưa gặp quỷ ngất bao giờ, cũng chẳng rõ lũ quỷ trong khu mộ này mắc thói hư tật xấu gì. Còn Liễu Như Thị đối diện với câu hỏi của Lý Lạc Phàm thì thẳng thừng đáp luôn hai chữ: "Không biết!"
Đi thêm tâm hai phút, lối mộ tách ra làm ba, ba lối rẽ đều có âm khí điên cuồng len lỏi ra, nhìn không khác gì nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận