Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 222: Chương 222

Chương 222: Chương 222Chương 222: Chương 222
Chương 222: Chương 222
Lý Lạc Phàm quay mặt sang nhìn Vu Vân Vĩ, khó tin nói: 'Y là một người sống!"
"Không thể nào!" Vu Vân Vĩ vô thức phản bác: "Không ai có thể tồn tại lâu vậy được, chắc chắn y không phải người!"
Lý Lạc Phàm quay đầu nhìn chủ lăng mộ vịn quan tài che ngực đứng dậy, cũng rơi vào hoang mang: 'Vậy y là gì?”
Chủ lăng mộ ho vài tiếng, phun ra máu đỏ tươi tanh hôi. Y lau khóe môi, chợt cười khẽ một tiếng, cảm xúc bạo ngược hiển lộ trên mặt: "Ta là gì? Ngươi hỏi ta là gì ư? Ta là vua! Ta là vua của Đại Chul"
Y cúi xuống, rút một thanh kiếm ra từ quan tài, chém thẳng tới chỗ ba người họ.
Nhóm Lý Nhạc Phàm nhanh chóng quay người tránh đi. Chỉ nghe một tiếng keng' vang lên sau lưng, tường mộ vậy mà bị kiếm chém lủng một lỗ. Vu Vân Vĩ cầm kiếm thất tinh dẫn đầu xông lên. Tuy nhiên, theo như lời Lý Lạc Phàm, chủ lăng mộ này có nhịp tim, còn hơi thở và cơ thể ấm, không khác gì người sống. Kiếm thất tinh khắc âm tà không phát huy được tác dụng ở chỗ y, trái lại, chiêu kiếm của Vu Vân Vĩ chỉ ở mức thường, bởi lẽ ông ta toàn xử lý lệ quỷ và cương thi. Thế nhưng chủ lăng mộ này lại là một cao thủ dùng kiếm, hai người đấu với nhau chưa tới mười hiệp, Vu Vân Vĩ đã bị lấn lướt thấy rõ.
Mặc dù kiếm thất tinh là pháp khí nhưng ít nhất cũng là một thanh kiếm, chẳng qua chưa đủ sắc bén mà thôi. Còn kiếm đồng xu Lý Lạc Phàm đang câm lại được xâu từ từng đồng xu, chỉ có hình kiếm chứ không thể gây tổn thương tới chủ lăng mộ.
Trong cặp Lý Lạc Phàm toàn là các loại pháp khí, cũng không có vũ khí sắc nhọn tiện dùng. Đang lúc sốt sắng, cô chợt thấy một thanh kiếm dưới chiếc đỉnh đồng thau trong đống đồ chôn cùng. Mắt cô sáng lên, nhét kiếm đồng xu vào tay Liễu Như Thị, dây thừng khóa hồn lập tức lao ra. Chỉ thấy tay Lý Lạc Phàm quơ một vòng, đuôi dây thừng đã cuốn lấy đuôi kiếm. Ngay sau đó, toàn bộ thanh kiếm rời vỏ, khu mộ bỗng chốc sáng hơn chút.
Chủ lăng mộ nhận ra điều khác thường, ngoái đầu lại, vừa thấy cảnh này lập tức biến sắc, vươn tay dùng một chiêu kiếm ép Vu Vân Vĩ lui về sau nửa bước, nhảy thốc lên hòng tóm gọn thanh kiếm quý đang bay giữa không trung. Lý Lạc Phàm nhanh chóng kéo dây thừng, kiếm quý bay qua đầu chủ lăng mộ, ánh kiếm tước đứt dây cột tóc trên đầu y. Mái tóc đen buộc cao của chủ lăng mộ lập tức xõa xuống vai, kết hợp với làn da tái nhợt và đôi môi đỏ tươi, làm nổi bật lẫn nhau, toát lên nét đẹp hoang dại.
Lý Lạc Phàm vươn tay đón được kiếm quý dây thừng mang về. Một tay cô quấn dây thừng quanh eo, tay còn lại câm chuôi kiếm vừa tiếp đất, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ họng chủ lăng mộ. Chủ lăng mộ xoay người vài vòng tránh né, đồng thời nhân cơ hội đâm kiếm vào chỗ xương sườn bên phải của Lý Lạc Phàm. Hai người đều ra tay cực kỳ lưu loát, cơ thể nhoang nhoáng tựa tia chớp, nhất thời vậy mà không rõ ai hơn aI.
Vu Vân Vĩ biết mình không giúp được gì, trái lại dễ gây thêm rắc rối nên nhân lúc chủ lăng mộ không tập trung được vào mình thì vội vàng rút vê cạnh Liễu Như Thị, ngờ vực nhìn hai người giữa bóng kiếm ánh đao chính giữa khu mộ: "Lạc Phàm nói không sai, chủ lăng mộ này có nhịp tim và hơi thở thật, rốt cuộc y là thứ gì?"
Liễu Như Thị chắp tay sau lưng, từ tốn nói: "Tôi cũng đoán như vậy, nhưng phải xác nhận thử."
Vu Vân Vĩ đang định hỏi xác nhận kiểu gì thì thấy một cây kim bạc bắn ra từ tay Liễu Như Thị, đâm thẳng tới ngực chủ lăng mộ. Chủ lăng mộ hết sức nhanh nhạy, Liễu Như Thị vừa ra tay đã lập tức lắc mình tránh đi. Tuy nhiên chiêu kiếm cũng để lộ sơ hở khi né. Lưỡi kiếm của Lý Lạc Phàm chém chuẩn vào vai y. Cánh tay và tay áo của chủ lăng mộ cũng rơi xuống theo, máu me đầm đìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận