Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 129: Chương 129

Chương 129: Chương 129Chương 129: Chương 129
Chương 129: Chương 129
Trong khi nói chuyện, Lý Lạc Phàm trói toàn bộ cơ thể của Tiên Quyên Quyên như một đòn bánh, kéo sợi dây trói con quỷ lại và trói Tiên Quyên Quyên lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt "Chu Thắng Thành" giả mạo kinh hãi, linh hôn giãy giụa một cách tuyệt vọng, cố gắng thoát ra khỏi bức tường và thoát khỏi nơi ma quái này trước khi cô gái đáng sợ kia ra tay với mình.
Trương Đức Dũng liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, tức giận phàn nàn: "Lý tổng, hắn biến thành Chu Thắng Thành để lừa tôi nhảy khỏi tòa nhà, thật sự rất quá đáng!"
Lý Lạc Phàm đưa tay vỗ mạnh vào đầu nam quỷ: 'Đấn lượt anh!"
Nam quỷ cảm thấy đầu choáng váng như muốn nổ tung rồi ngất đi. Đám quỷ bị trói bằng dây thừng nhìn thấy cảnh này đều chết lặng, đều bị trói thành bánh quai chèo, không khỏi bàn tán:
"Quỷ cũng nhất xỉu sao?"
"Đây là sức mạnh lớn đến mức nào? Sau khi biến thành quỷ, mỗi ngày tôi đều nhảy lâu để chơi bao nhiêu lần cũng không chóng mặt. Chỉ một cái tát đã ngất đi?"
"Cô ấy thật lợi hại!"
"Có phải trước đây từng luyện qua rồi không?”
Nhìn những đồng bọn của mình kinh ngạc đến không còn phân biệt được bạn và thù, trong lòng Tiền Quyên Quyên đầy tức giận: "Chúng ta đã trở thành quỷ sao có thể không đánh bại được cô ta? Chúng ta phải tìm cơ hội thích hợp để hợp sức giết cô ta trước, sau đó số người còn lại chúng ta tùy ý hành động."
Mấy con quỷ khác đồng loạt nhìn vê phía Tiền Quyên Quyên, đồng thời đưa mắt nhìn vê phía cánh tay bị vặn thành một con đường núi mười tám khúc cua của ả, vẻ mặt bọn họ rất rõ ràng: Có bản lĩnh thì cô tự cởi trói cho hay cánh tay của cô trước đã.
Tiên Quyên Quyên: “...'
Tức giận!
*xx**
Lý Lạc Phàm kéo nam quỷ đang ngất xỉu ra khỏi tường, lần này cô không trói hai tay hắn lại với nhau mà trói toàn bộ cơ thể con quỷ thành một nút thắt lớn, trói tay chân lại với nhau.
Những hồn ma đang ríu rít thảo luận đều im lặng, vô cùng thương cảm nhìn con quỷ trong tay Lý Lạc Phàm. Quả nhiên, hạnh phúc đến từ sự so sánh, lúc đầu còn tưởng mình khốn khổ, nhưng khi nhìn thấy người này, lập tức cảm thấy bị trói tay cũng không có gì to tát, ít nhất eo của họ không bị buộc thành nơ bướm.
Lý Lạc Phàm ôm nam quỷ nhìn về phía nhóm người Ngô Sơn Huy: “Ai giúp tôi mang theo con này?”
Ngô Sơn Huy lập tức chỉ vào người giấy: "Người giấy đại ca, người tài giỏi thì thường làm nhiều việc, cứ giao cho anh ta đi.
Quản lý Ngụy cũng tích cực đưa ra đề nghị: "Tôi thấy dây thừng phía cuối vẫn còn dư ra một đoạn, cứ trực tiếp buộc vào eo anh ta đi.'
Lý Lạc Phàm cho rằng đây là một ý kiến hay, liên bước tới, buộc đoạn dây cuối cùng quanh eo nam quỷ, nghĩ rằng nếu cứ kéo trên mặt đất như thế này có thể làm chậm trễ sự việc, cô liền lấy ra một cây bút Bạch Ngọc và tại chỗ vẽ một lá bùa dán trên trán nam quỷ.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, nam quỷ bất tỉnh bay lên như một quả bóng bay. Đáng tiếc là nó không tạo ra được bầu không khí dễ thương, lãng mạn mà lại đáng sợ đến mức người ta không dám xem.
Ngô Sơn Huy và quản lý Ngụy đều yên lặng thở phào nhẹ nhõm, đẹp hay không không quan trọng, chỉ cân không để mình gánh là được.
Những con quỷ im lặng quay đầu lại, ngay cả Tiên Quyên Quyên cũng im lặng. Bây giờ nhìn vào, thật khó để nói liệu ả có thể giết được cô gái này hay không, nhưng cô gái này chắc chắn có thể gấp ả thành chiếc nơ phức tạp nhất và thả đi như một chiếc diều.
"Được rồi!" Lý Lạc Phàm vỗ vỗ âm khí trên tay, đếm số ma quỷ mình bắt được: "Một, hai, ba, bốn, năm, còn sót lại một con, có lẽ là đang ở chỗ Chu Thắng Thành.”
Cô quay lại nhìn Trương Đức Dũng vẫn đang ngồi trên mặt đất, ân cần hỏi anh ta: "Bây giờ chân anh có còn sức không? Anh có thể đi được không? Nếu không, tôi sẽ cắt một chiếc kiệu giấy cho anh và xé ra bốn người giấy để kiệu anh đi.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận