Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 367: Chương 367

Chương 367: Chương 367Chương 367: Chương 367
Chương 367: Chương 367
Khi nơi này được sử dụng làm khuôn viên dạy học, có tới hàng ngàn sinh viên đang ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết nên dương khí mạnh mẽ trong cơ thể các sẽ triệt tiêu âm khí ở đây, tạo nên trạng thái cân bằng giữa âm và dương nên chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra. Nhưng năm ngoái toàn bộ trường đã được di dời,
Đại học Đế Đô đã cải tạo, nâng cấp khu dạy học sau khi tiếp quản. Ở đây suốt một năm không có học sinh, âm khí đã chiếm cứ, sợi dây chuyền ở đây sẽ như cá gặp nước.
Tuy nhiên, huyền học là vấn đề hai bên tình nguyện, chiếc vòng cổ này hiện tại là vật dụng cá nhân của Trân Nhã Du, nếu cô ấy không muốn thì Lý Lạc Phàm cũng không muốn chủ động ra tay dính bẩn.
Liếc nhìn Trân Nhã Du, Lý Lạc Phàm quay người bỏ đi, thấy vậy Bành Tư Di và ba người khác nhanh chóng ởi theo, bao vây Lý Lạc Phàm ở giữa, như thể cô là trung tâm.
Trân Nhã Du tức giận, giậm chân buồn bực: "Tại sao cậu ấy cứ nói những điều chuyện này với mình, làm ngay cả khi đeo chiếc vòng cổ này cũng khiến mình cảm thấy khó chịu."
Bạn cùng phòng nhìn dưới mắt cô ấy có màu xanh lam nhạt, do dự khuyên nhủ: "Nếu không thì cậu nên tháo nó ra trong ngày, nếu nó rơi ra khi chống đẩy, Sợ giáo viên sẽ tịch thu.
Suy nghĩ một lúc, Trân Nhã Du cảm thấy đúng là như vậy, cô ấy tháo chiếc vòng cổ ra, cẩn thận đặt vào vỏ gối, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng điều cô ấy không biết là, ban ngày khi các học sinh và giảng viên cùng nhau luyện tập cũng là lúc dương khí mạnh nhất, lúc này cô ấy đã tình cờ để chiếc vòng cổ trong ký túc xá khiến chiếc vòng cổ không chịu áp chế chút nào. Vào ban đêm, khi mặt trời lặn và ánh trăng lên, âm khí đại thịnh, cô ấy gối lên chiếc vòng cổ dưới gối ngủ, điều này càng tạo cơ hội cho chiếc vòng cổ hơn. Ngày qua ngày, cho dù ban ngày huấn luyện quân sự mệt mỏi thì mỗi đêm Trân Nhã Du đều sẽ mơ đúng giờ, không có ngoại lệ, vẫn là cô gái trong mộng. Như thể bám vào cô gái ấy, buộc phải tham gia vào mọi hành động của cô gái, đôi khi cô ấy còn đoán được cô gái ấy đang nghĩ gì khi nhìn vào gương. Cuối cùng có một ngày, trong giấc mơ của cô ấy có người khác xuất hiện, sau khi cô ấy lại nôn ra máu thì cánh cửa mở ra, một người phụ nữ có chút quen thuộc bước vào, đôi mắt sưng đỏ lấy khăn tay lau máu trên môi cô gái ấy: "Lạc Mai, con cố gắng thêm chút nữa, mẹ sẽ sớm tìm ra cách cứu con thôi." "Mẹ, vô dụng thôi." Trân Nhã Du lắc đầu, cô ấy nghe chính mình nói: "Con hiểu cơ thể của mình, con là một đứa trẻ đáng lẽ phải chết non, chính mẹ đã vất vả nhiều năm tìm các phương pháp như vậy mới giúp con kéo dài tính mạng được. Nhưng cơ thể con đã là đèn cạn dầu rồi, chống đỡ thêm nữa con sẽ là người đau khổ. Mẹ ơi để con đi đi."
"Không, mẹ không thể để con đi được." Người phụ nữ âu yếm vuốt ve khuôn mặt con gái, trong giọng nói nghẹn ngào có chút kiên quyết: "Con là đứa con gái duy nhất của mẹ, mẹ có chết cũng sẽ không để con chết. Đừng lo lắng, Lạc Mai, mẹ đã tìm ra cách để cứu con rồi, chỉ cần con kiên trì, sớm, sẽ sớm thôi... Trân Nhã Du nhìn người phụ nữ trước mặt với đôi mắt đẫm lệ, đột nhiên cô ấy nhìn thấy một nốt ruồi màu đỏ giữa ấn đường bà ấy, ngay lập tức nhớ lại tại sao cô ấy thấy người phụ nữ này quen như vậy.
Bà lão bán chiếc vòng cổ cho cô ấy cũng có một nốt ruồi đỏ như vậy giữa hai lông mày. Lúc này, Trân Nhã Du nhìn người phụ nữ móc từ trong túi ra một chiếc hộp: "Lạc Mai, mẹ đã làm một chiếc vòng cổ cho con, nó được làm bằng vàng và khảm viên hồng ngọc mà con yêu thích nhất, con xem coi có thích không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận