Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 181: Chương 181

Chương 181: Chương 181Chương 181: Chương 181
Chương 181: Chương 181
Tôi sợ nếu tôi khuyên thì cậu ấy sẽ đánh chết tôi!
Chu Chính Dương không nghĩ tới Ngô Sơn Huy và những người khác cũng là nhân chứng săn ma quỷ của tòa nhà Thu Minh, cậu nhanh chóng chuẩn bị giấy bút, thiết bị ghi âm ghi hình cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, ánh mắt đầy mong chờ nhìn mọi người trong văn phòng: 'Ai có thể nói trước?'
Đương nhiên là tôi Ngô Sơn Huy nhiệt tình giơ tay với một bộ dạng kiêu ngạo: "Đêm đó tôi là người đầu tiên bị ma quỷ bắt đi!"
Trương Đức Dũng: ”....
Chu Thắng Thành: "...
Rốt cuộc là ông tự hào cái gì vậy hả!!!
Ở đây có ba người giống như Ngô Sơn Huy, Lý Lạc Phàm không cân phải nói gì, cô chỉ cân pha trà là tốt lắm rồi, thỉnh thoảng chỉ cần rót đầy chén trà của bọn họ.
Ngô Sơn Huy và ba người bọn họ đã hoàn toàn thoát ra buổi tối ngày hôm đó, trong lúc miêu tả nước bọt đã văng tứ tung, bọn họ nói một cách hào hứng, có thể so sánh với một câu chuyện tuyệt vời, Chu Chính Dương nghe đến choáng váng, quên cả ghi chép lại.
Ngô Sơn Huy kể xong phần mình thì đến lượt Trương Đức Dũng, có tấm gương châu ngọc của Ngô Sơn Huy phía trước, anh ta cũng không hề tỏ ra yếu kém, anh ta bắt đầu kể từ việc Ngô Sơn Huy mất tích, kể lại kĩ càng toàn bộ quá trình mà mình đã trải qua, ngay cả hành trình mưu trí của mình cũng không bỏ qua, Ngô Sơn Huy nghe anh ta kể đến việc đi trên quỷ vực để tìm mình, nhưng ông không biết cụ thể tình huống, sau khi nghe Trương Đức Dũng kể chỉ tiết về việc đi qua quỷ vực và được hạc giấy dẫn đường, thì trong lòng có chút tiếc nuối, ông chưa bao giờ nhìn thấy một con hạc giấy phát sáng trông như thế nào!
Đến lượt Chu Thắng Thành, những gì ông ta trải qua chính là giai đoạn cuối đời của Ngụy Cường, đây cũng chính là nguyên nhân gây ra những câu chuyện ám ảnh của tòa nhà này, mặc dù ông ta đã thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực do chuyện của Ngụy Cường mang lại, nhưng khi nhắc đến chuyện cũ ông ta không khỏi thở dài.
Khi ba người kể xong câu chuyện thì miệng lưỡi đã khô khốc, tất cả đều nhìn vê phía Chu Chính Dương. Chu Chính Dương đã nghe đến choáng váng, trước đây cậu còn cho là khi mình nhìn thấy hôn phách của Trân Bằng Cương đã là rất kích thích rồi, nhưng bây giờ cậu mới biết được, so với mấy cái này thì chuyện đó quả thực không đáng để nhắc đến! Chẳng trách người ta luôn nói không mở thiên nhãn sẽ cản trở hành động, bây giờ nghe được thì quả đúng là như vậy, hóa ra ánh mắt cũng sẽ gạt người. Chỉ cần lệ quỷ muốn hại người, thì thủ đoạn của nó là vô tận, không những có thể tấn công vào điểm yếu của con người, còn có thể mê hoặc lòng người, điều cậu muốn học quả thực rất nhiều.
Nhìn tờ giấy trống trơn trước mặt mình, Chu Chính Dương cảm thấy những chuyện kinh dị mình trải qua quá ít, khi lắng nghe câu chuyện họ kể cậu lại quên mất công việc chính của mình, điêu này không giống với tác phong làm việc trước đây của cậu.
Những ghi chép trước đó chỉ có thể được bổ sung bằng cách nghe lại đoạn ghi âm, phải đảm bảo thật chuẩn xác.
Chu Chính Dương cầm bút lên, ngước đầu lên nhìn những người còn lại: Vậy phải làm sao để đối phó với sáu lệ quỷ kia? Đã sắp xếp ổn thỏa chưa, có ảnh hưởng đến an sinh xã hội sau này không?
Vừa nghe đến vấn đề này, trên mặt Ngô Sơn Huy và ba người còn lại lộ ra vẻ mặt vi diệu, quả thực đã xử lý ổn thỏa rồi, quỷ sai tự mình đến đón quỷ, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân mình trước khi chết lại có thể nhìn thấy bộ dạng của quỷ.
Lý Lạc Phàm bưng chén trà có chút do dự: Mở cánh cửa quỷ môn quan đưa vào âm phủ, xử lý như vậy có được cho là thỏa đáng không? Chuyện này có ảnh hưởng đến an sinh xã hội sau này không, tôi nghĩ là sẽ không, khi họ bước vào âm phủ sẽ lập tức bị xét xử, kẻ đáng bị đày xuống địa ngục thì sẽ xuống địa ngục, kẻ đáng bị giam trong ngục thì sẽ bị giam lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận