Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 227: Chương 227

Chương 227: Chương 227Chương 227: Chương 227
Chương 227: Chương 227
Tuy nhiên ngoài y ra thì toàn bộ số quỷ còn lại đều ở đây rồi. Mọi người kiểm kê số lượng đi, cho tôi tiện giao nhiệm vụ."
Tạ Tất An và Phạm Vô Cữu vung xích sắt trói tất cả lệ quỷ vào, lúc này Lý Lạc Phàm chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng gọi những con quỷ này lại hỏi: "Cơ Ngọc nói mộ của y do vương tử Đới xây, còn làm người thiết lập trận pháp, các ngươi có biết vê chuyện xây mộ này không?”
Chúng quỷ im phăng phắc. Bọn họ sinh sống tại xã hội nô lệ, thậm chí còn chẳng làm chủ được sự sống còn của mình. Dưới sự tẩy não, họ đều không thấy việc mình bị chôn cùng có vấn đề gì, bởi họ thuộc về người chủ, được lựa chọn làm người chôn cùng là vinh quang của họ.
Tạ Tất An đã sống hơn một nghìn năm, gặp vô số loại quỷ. Hắn biết rõ suy nghĩ của nhóm người chôn cùng chủ này. Tạ Tất An vuốt ve xích sắt, tốt bụng nhắc nhở họ: "Chủ của các ngươi đã hồn bay phách tán, thân xác cũng biến thành tro bụi. Ra khỏi mộ của y các ngươi tự do rồi."
Nhóm quỷ chôn cùng chủ đồng loạt ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu ý nghĩa của từ "tự do”.
Tạ Tất An nói tiếp: "Các ngươi chịu trả lời câu hỏi cẩn thận thì ta sẽ ghi nhận công lao cho các ngươi, đáp càng nhiều, càng chỉ tiết thì công lao càng lớn, cũng có lợi cho bản thân các ngươi. Các ngươi là lệ quỷ, tuy chưa giết ai nhưng lại nối giáo cho giặc tại mộ, tấn công nhân viên công vụ của địa phủ ở hai giới âm dương. Tội này nói lớn không lớn như nói nhỏ thì cũng không nhỏ. Nếu xét kỹ, đây sẽ coi như lấy công chuộc tội. Thẩm phán xong, địa phủ sẽ tẩy lệ khí trên người cho các ngươi, sắp xếp các ngươi đi đầu thai chuyển kiếp làm người. Thời đại ngày nay tốt hơn thời đại của các ngươi không biết bao nhiêu lần. Ai nấy tự làm chủ chính bản thân, không còn chuyện nô bộc. Các ngươi có thể sống cuộc đời thoải mái hơn cả cuộc đời của chủ các ngươi thuở sinh thời."
Đám quỷ chôn cùng liếc nhau, phần đông đều rất động lòng, tuy nhiên sự thấp hèn tự sâu tận xương cốt vẫn ngăn họ trở thành người đầu tiên cất lời.
Tạ Tất An vung xích sắt, nhóm quỷ chôn cùng lập tức cảm nhận được cơn đau khó mà chịu đựng, tựa hồ có ai đó câm một con dao sắc lẹm khứa từng nhát vào hồn phách bọn họ. Đến tử sĩ có sức chống chịu giỏi nhất cũng đau đến khuyu xuống, khuôn mặt dữ tợn lập tức trở nên méo mó hơn.
Tạ Tất An kéo thẳng xích sắt, chầm chậm nói: "Thấy đau chứ? Chút đau đớn này chẳng qua chỉ là cọng lông trâu so với cơn đau phải chịu tại mười tám tâng địa ngục. Nếu không nói thì tội các ngươi gánh đủ đẩy các ngươi vào mười tám tâng địa ngục. Các ngươi sẽ bị phạt tại đó tới khi rửa sạch tội lỗi mới thôi. Ta nhắc trước các ngươi, thời gian ở tại mười tám tâng địa ngục tối thiểu là trăm năm. Ngẫm lại xem, các ngươi có chống chịu nổi qua trăm năm mà lúc nào cũng phải chịu cơn đao tựa đao kiếm cắt qua vậy không? Mặt khác, quỷ ra khỏi mười tám tâng địa ngục cũng không đầu thai được vào gia đình nào tốt, có khi kiếp sau vẫn phải tiếp tục chịu khổ chịu nạn nữa."
"Ta nói!" Một người phụ nữ từ lảo đảo đứng dậy, tay ôm một đứa trẻ quỷ chín tháng. Đây chính là nữ quỷ kéo Lý Lạc Phàm vào địa bàn quỷ: "Ta là thị thiếp của Cơ Ngọc, ta biết rất nhiều về chuyện của y, chỉ hy vọng đại nhân có thể rộng lòng châm chước, ghi tạc công lao của ta lên người con ta. Thằng bé mới chín tháng tuổi đã phải theo ta vào chôn cùng phụ thân nó, chịu khổ ba ngàn năm trong mộ. Ta mong kiếp sau thằng bé có thể được đầu thai vào gia đình tốt, không phải chịu khổ tiếp nữa."
Cảm giác xót thương ùa ra trong tim Lý Lạc Phàm. Bất kể ở thời đại nào, tình thương của mẹ luôn bao la và khiến người ta cảm động nhất.
Tạ Tất An vẫn xị mặt, nhìn xuống nàng ta: "Vậy phải xem ngươi kể được bao nhiêu. Nếu nội dung trình bày có giá trị thì khả năng các ngươi còn được xóa luôn tội. Biết đâu kiếp sau vẫn được làm một cặp mẹ con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận