Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 54: Chương 54

Chương 54: Chương 54Chương 54: Chương 54
Chương 54: Chương 54
Lý Lạc Phàm trợn mắt há mồm: 'Ông ta nói vậy mà cô cũng tin? Cô không nhìn kĩ tình trạng của ông ta sao, bản thân ông ta còn chẳng bằng một nửa của Quỷ vương, vậy mà còn đòi bồi dưỡng cô? Chỉ số thông minh của cô là bao nhiêu vậy? Cô có học xong chín năm giáo dục bắt buộc không thế?"
"Tôi chỉ học xong Tiểu học." Lưu Xuân Hoa đau buồn khóc lóc: "Dù sao tôi cũng đã gặp Quỷ vương đâu!"
"Được được được, mau câm miệng lại" Lý Lạc Phàm cởi dây thừng, lại vung lên, trói cả quỷ mặc đồ đen cùng mấy tên tay sai của hắn: "Một lúc nữa, các người cùng đến địa phủ chịu xét xử đi.
Giải quyết xong đám quỷ này, Lý Lạc Phàm chuẩn bị mở quỷ môn, chỉ thấy Trương Hiên Minh ngã sấp xuống đất từ đằng sau thân cây cổ thụ. Anh ta trợn mắt, mồm phồng lên, tay còn bóp lấy cổ mình, dáng vẻ như bị nghẹn nên không thở được.
Lý Lạc Phàm tò mò hỏi: "Tạo hình này của anh là sao vậy?”
Trương Hiên Minh chỉ vào cái miệng đang phồng lên của mình, ý nói mình bị nghẹn.
Lý Lạc Phàm không nói gì, cô đè Trương Hiên Minh xuống đất, ép một cái thật mạnh lên ngực anh ta, một cái bánh ú màu trắng bay ra khỏi miệng anh ta.
Trương Hiên Minh lập tức hít thở được, anh ta xụi lơ nằm trên đất, thở dài một hơi: "Móa, suýt nữa nghẹn bánh ú mà chết rồi."
Lý Lạc Phàm nhìn Trương Hiên Minh nghẹn đến đỏ mắt, vô cùng kính nể: "Là tôi coi thường anh rồi, anh can đảm thật đấy, ngồi cạnh một đám quỷ còn có tâm trạng ăn bánh ú.' Trương Hiên Minh uất ức giải thích: "Không phải tôi đang ăn bánh ú, tôi đang đề phòng cương thi!"
Lý Lạc Phàm thật sự chấp nhận lý do này, còn nghiêm túc phân tích ý đồ của Trương Hiên Minh: "Anh muốn ra tay trước để chiếm thế thượng phong, tự làm mình nghẹn chết rồi, cương thi sẽ không có cơ hội cắn cổ anh?"
Trương Hiên Minh vừa nghe Lý Lạc Phàm cho rằng mình là người ngu xuẩn như vậy, anh ta lập tức tỏ ra không vui: "Cô nghĩ tôi ngu đến thế sao? Không phải bánh ú được làm từ gạo nếp sao, tôi xem trên phim, gạo nếp có thể đề phòng cương thi! Chẳng phải mỗi khi ra ngoài, Lâm đại sư đều mang theo gạo nếp saol"
"Vậy Lâm đại sư kia có nói cho anh biết rằng ông ấy mang theo gạo nếp sống không?" Lý Lạc Phàm thật sự tức đến bật cười: "Còn gạo nếp này của anh đã được cho thêm đường, chà là và đậu, còn được gói thành bánh ú rồi nấu chín, sao có thể trừ tà được nữa? Hơn nữa, người ta rải gạo nếp sống để trừ tà, còn anh nhét ăn nhét cả cái bánh ú vào mồm? Nhét xong còn bị nghẹn, anh cũng có triển vọng lắm!"
Trương Hiên Minh càng uất ức: "Không phải là vì tôi cầm rìu và bùa nên mới hết tay để câm bánh à, tôi thấy miệng đang rảnh nên đút vội bánh vào. Ban đầu vẫn rất ổn, sau đó khi cô đang đánh nhau với cương thi và quỷ mặc đồ đen kia, tiếng sấm long trời lở đất vang lên, cảnh thanh kiếm vung lên phát ra tia lửa trông rất kích thích, tôi ngồi xem vừa lo lắng vừa kích động đến mức quên cả hít thở, lúc đó, cả cái bánh ú chui vào miệng. Tôi còn chưa kịp nhổ cái bánh ú ra, chợt nghe thấy cô hỏi sao nữ quỷ tên Lưu Xuân Hoa lại bị lừa, nghe cô ấy kể thảm quá, tôi không nhịn được cười, bánh ú lập tức chặn họng tôi. Lý Lạc Phàm tỏ vẻ cạn lời: "Nếu anh chết vì nghẹn bánh ú thì còn buồn cười hơn, đến lúc xuống địa phủ, nói tôi vừa thoát khỏi cương thi, vừa thoát khỏi quỷ rồi, nhưng cuối cùng lại nghẹn bánh ú rồi chết, vậy anh chính là con ma buồn cười nhất địa phủi"
Trương Hiên Minh sờ mũi, cũng ý thức được hành vi vừa rồi quả thực rất ngu ngốc, anh ta vội chuyển đề tài, chỉ vào một đám quỷ đang bị trói, anh ta tò mò hỏi: "Phải xử lý đám quỷ này thế nào? Cô sẽ siêu độ cho chúng à?'
"Siêu độ không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của tôi, tôi không có lòng từ bi như vậy. Lý Lạc Phàm rút điện thoại ra, vừa nhắn tin vừa nói: "Giao họ cho địa phủ thôi, để phán quan thật quyết định xem nên phạt họ thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận