Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 381: Chương 381

Chương 381: Chương 381Chương 381: Chương 381
Chương 381: Chương 381
Bà lão đau đớn vừa rên rỉ, vừa dùng tay đẩy đầu của anh linh ra, cũng không biết lấy được con dao nhỏ từ chỗ nào ra đâm về phía anh linh.
Con dao nhỏ này cũng là pháp khí, anh linh bị đau tới mức rơi từ trên người bà ta xuống, trên cổ bị cứa ra một chỗ rách rất dài, âm khí đang không ngừng trào ra ngoài.
Anh linh không thèm để ý tới vết thương của mình, ánh mắt giận giữ nhìn bà lão, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào qua.
Lý Lạc Phàm lạnh lùng nhìn vết thương trên cổ của bà lão, đột nhiên vẻ mặt của cô cứng lại, chỉ thấy phần vết thương thiếu một miếng thịt kia đang mọc lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, phần thịt ở hai bên vết thương đan xen lẫn nhau và nhanh chóng hợp nhất lại, chỉ trong thời gian mấy phút vết thương đã biến mất không thấy đâu nữa.
Lý Lạc Phàm ném một sợi dây ra kéo anh linh trở lại, dán một lá bùa lọc sạch lệ khí lên người cậu nhóc rồi ném sang một bên, còn sợi dây của mình thì ném tới chỗ bà lão.
Lúc này bà lão đã sử dụng hết con át chủ bài của mình, cộng thêm mấy phút vừa nãy vật lộn với anh linh gân như đã tiêu hao phần lớn sức lực của bà ta rồi, bà ta thật sự không còn chút sức chống đỡ nào khi đối mặt với Lý Lạc Phàm.
Lý Lạc Phàm quấn sợi dây ngang hông bà lão, kéo bà ta tới trước mặt mình, nói từng câu từng chữ: "Bà đã ăn nấm linh chỉ."
Bà lão sửng sốt, ngay sau đó thì cười khanh khách: "Vậy mà cô cũng biết nấm linh chỉ, rất có kiến thức."
"Bớt nói nhảm" Lý Lạc Phàm siết chặt sợi dây trong tay: "Bà lấy nấm linh chi từ đâu ra?"
Sợi dây siết chặt bà lão không thở ra hơi, nhưng bà ta vẫn không hề thay đổi sắc mặt, trong mắt lóe lên sự ác độc: "Cô cũng muốn ăn nấm linh chi? Có thể, nhưng cô bắt buộc phải giao cô bé kia ra, đợi Lạc Mai nhà tôi sống lại tôi có thể suy nghĩ tới việc dẫn cô đi gặp mặt đại nhân.”
Lý Lạc Phàm nghe vậy thì cười lạnh: "Bà cảm thấy bà có tư cách đàm phán với tôi à?"
"Nếu như cô đã biết tới nấm linh chỉ thì nên hiểu rằng nấm linh chỉ là bảo bối ít đến mức nào, hiếm hoi đến đâu, ăn nó vào rồi thì đồng nghĩa với việc có một sinh mạng vô hạn, bất kể là vết thương nặng đến mức nào cũng có thể phục hồi lại." Giọng nói khàn khàn của bà lão mang theo sự dụ hoặc: “Cô còn trẻ mà đã có bản lĩnh như thế này, nếu như có thể ăn một miếng nấm linh chị, sau này có lẽ có thể trở thành tiên cũng không chừng. Cô và con nhóc kia chỉ là bạn học bình thường mà thôi, việc gì mà phải vì cô ta mà làm lỡ dở tiền đồ của mình chứ."
Lý Lạc Phàm híp mắt, im lặng không nói gì nhìn bà lão.
Bà lão tưởng rằng lời nói của mình đã chạm tới trái tim của Lý Lạc Phàm, không khỏi đắc ý nở nụ cười: 'Vị đại nhân cung cấp nấm linh chi kia chính là một người có tính cách cổ quái, nếu như không có tôi tiến cử thì cho dù cô có bản lĩnh to băng trời thì cũng chưa chắc ngài ấy sẽ nhìn cô thêm một cái, tôi cũng là đúng lúc giúp ngài ấy một lân vào hai mươi năm trước, lúc này mới có mặt mũi như vậy. Người xưa nói, thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu như cô nhanh chóng xử lý chuyện của Lạc Mai giúp tôi, sau đó ngoan ngoãn nhận sai với tôi, tôi sẽ đưa cô đi gặp đại nhân.” "Trở vê gặp đại nhân?" Lý Lạc Phàm nhạy bén nắm được sơ hở trong lời nói của bà lão, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nói như vậy là vị đại nhân kia đang ở nhà của bà?"
Bà lão hơi sững sờ, ngay sau đó lại cười khúc khích: "Quả nhiên cô rất thông minh, vậy mà lại đoán ra được. Có điêu cô đoán được cũng vô dụng, ở trước mặt đại nhân, thủ đoạn của cô không bằng cả con kiến, trận pháp mà ngài ấy bày ra chính là trận pháp thượng cổ, nếu như cô có suy nghĩ muốn giết tôi rôi tự mình xông vào đại trận, vậy thì tôi khuyên cô từ bỏ suy nghĩ này đi, để tránh khỏi việc mình chết như thế nào cũng không biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận