Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 105: Chương 105

Chương 105: Chương 105Chương 105: Chương 105
Chương 105: Chương 105
Lý Lạc Phàm nhìn món gan ngỗng anh đào trước mặt có chút phiên muộn, thật ra tên món ăn này được đặt rất chuẩn xác, mỗi miếng gan ngỗng có kích thước nhỏ đúng bằng quả anh đào, cảm giác như cô có thể ăn cả đĩa chỉ trong một lần.
Các món ăn lần lượt được bưng lên, có nhiều món nhưng tất cả đều khá ngon, Lý Lạc Phàm cẩn thận nếm thử từng món ăn, cảm giác cũng không tệ lắm.
Ăn cho đến khi bạn no bảy đến tám phần, người phục vụ lại bưng ra một món khác cho mọi người, mở nắp ra thì thấy hai con cua lớn, một đực một cái, cua cái nặng bảy tám lạng, cua đực nặng cả kg, mắt Lý Lạc Phàm sáng lên, cô cảm giác như mình lại đói nữa rồi.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ tách cua của Lý Lạc Phàm, Ngô Sơn Huy mỉm cười, mặc dù Lý Lạc Phàm đã là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất tỉnh phía Nam, nhưng thật ra vẫn là một đứa trẻ, xem cô giống như con gái của mình mà chăm sóc, vì vậy bâu không khí của bữa tiệc kinh doanh này cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Lý Lạc Phàm cúi đầu ăn cua, Ngô Sơn Huy nhân cơ hội đi toilet.
Từ toilet đi ra, Ngô Sơn Huy chuẩn bị rửa tay rồi mới quay về phòng, thì đột nhiên nghe thấy thấy tiếng thì thâm ở ngoài hành lang, cẩn thận lắng nghe nhưng không thể hiểu được họ đang nói gì, Ngô Sơn Huy không quan tâm, nghĩ là phục vụ đang nói chuyện phiếm, vừa định xoay người rời đi, thì âm thanh từ hành lang đột nhiên trở nên to hơn, còn xen lẫn tiếng khóc nức nở.
Sắc mặt Ngô Sơn Huy lập tức sa xuống, hôm nay hội sở đón tiếp những vị khách quan trọng, phục vụ tại sao lại không có chừng mực như vậy, khóc sướt mướt ở nơi quan trọng thế này còn ra thể thống gì.
Nếu là trước đây, có lẽ ông ấy đã nhờ quản lý hội sở đến xử lý, nhưng lúc này, Lý Lạc Phàm đang ở trong phòng riêng ăn cua, có lẽ sẽ không xong trong vòng mười phút nữa. Ngô Sơn Huy nhìn xung quanh không thấy người quản lý của hội sở đâu, nên ông quyết định tự mình đi tới.
Sau khi vòng qua góc cua, Ngô Sơn Huy liếc nhìn hành lang bên kia, vì ở đây không có lễ tân ở phòng riêng ngoài hành lang, cho nên đã bật đèn bên hông, có chút tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một khoảng trống ở một trong những phòng riêng, âm thanh dường như phát ra từ đó.
Ngô Sơn Huy chắp tay sau lưng đi qua, đi tới trước cửa phòng thì ngừng lại một chút, liếc nhìn số cửa phòng rồi mở cửa bước vào.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn thấy một người ngồi trước cửa sổ cúi đầu khóc, còn có một người khác đứng cạnh, không biết là thực sự an ủi hay cãi nhau với nó.
Ngô Sơn Huy có chút bực mình, vừa đưa tay chạm vào công tắc đèn trong phòng vừa mắng không thương tiếc: 'Hai người xảy ra chuyện gì vậy, không biết hôm nay có buổi tiếp khách à, sao lại cãi nhau ở nơi quan trọng như vậy, có phải không muốn làm nữa hay không. '
Tiếng khóc ngừng ngay lập tức, người kia đứng lên, hai người đồng thời cùng nhau quay người lại...
Ngô Sơn Huy cảm thấy như máu của mình bắt đầu chảy ngược.
Trên cổ hai người kia rộ ra dây thừng, mặt tái mét, lè lưỡi ra.
Trong nháy mắt, Ngô Sơn Huy nhớ tới số phòng bên ngoài: '044. Bây giờ ông mới phản ứng lại, hội sở của ông hoàn toàn không có số phòng này.
Khi nhìn thấy Lý Lạc Phàm đã sắp gặm xong xuôi con cua thứ hai rồi, phó giám đốc của tập đoàn Viên Khoa - Trương Đức Dũng khẽ đưa mắt liếc nhìn đồng hồ, Ngô tổng đã đi ra ngoài được mười phút rồi, nếu như ông ấy còn không quay lại thì sẽ có phần hơi thất lễ mất!
Trương Đức Dũng đặt con cua trong tay xuống, cười ha hả mà nói: "Tôi đi rửa tay một lát, sẽ lập tức quay lại ngay!
Lý Lạc Phàm thờ ơ, không quá quan tâm mà khẽ gật đầu một cái cho có lệ, sau đó cô lại tiếp tục câm lấy cái thìa mà múc gạch cua ra khỏi vỏ cua để ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận