Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 392: Chương 392

Chương 392: Chương 392Chương 392: Chương 392
Chương 392: Chương 392
Ánh mắt của Liễu Như Thị loé lên một tia cảm xúc phức tạp, giọng nói hơi chua chát: "Có lẽ hắn ta cảm thấy sau khi chuyển thế cũng không còn là người trước kia nữa, hắn ta muốn hồn phách lúc đầu trở về trong thân thể lúc đầu."
"Vậy thì rất khó đúng không?" Lý Lạc Phàm nhíu chặt mày: "Nếu như hồn phách đó trong ba ngàn năm này vẫn luôn đầu thai chuyển thế thì sao? Kiểu hôn phách như vậy cũng không thể lấy lại được ký ức của ba ngàn năm trước đúng không?”
"Chắc hẳn trước khi làm những việc này hắn ta đã nghĩ xong cách từ lâu rồi, nếu không hắn ta cũng sẽ không hao phí thời gian ba ngàn năm này." Liễu Như Thị chần chừ một lát rồi nói tiếp.
"Dùng thịt Thái Tuế sống để hồi sinh người từ hơn ba ngàn năm trước, chỉ sợ trong chuyện này thịt Thái Tuế sống chính là mắt trận, là thuốc dẫn. Chỉ là chúng ta không biết bây giờ hắn ta đã có bao nhiêu thịt Thái Tuế sống, nếu ít hơn một nửa thì chúng ta còn kịp ngăn cản hắn ta, nếu hơn một nửa hoặc là đã tập trung đầy đủ tất cả thịt Thái Tuế sống, vậy thì chúng ta sẽ vô cùng nguy hiểm”
Liễu Như Thị nhìn Lý Lạc Phàm, nghiêm túc hỏi: "Vừa nãy cô đã đồng ý hành động lần này sẽ để tôi chỉ huy đúng không?”
Lý Lạc Phàm hơi khó hiểu gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy thì tốt, cô nghe cho kỹ đây!" Hai bàn tay của Liễu Như Thị đè bả vai của Lý Lạc Phàm xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi nghe thấy Liễu Như Thị nói rõ từng câu từng chữ: "Nếu như sự việc có biến, tôi sẽ ra lệnh cho cô đi, lúc này nhất định cô phải rời đi ngay lập tức, không được có bất kỳ do dự và thắc mắc nào, ngay lập tức dùng hết tất cả khả năng cuối cùng và dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi."
"Sự việc có biến anh ở lại tôi đi là có ý gì?" Lý Lạc Phàm đẩy bàn tay của anh đang đặt trên vai mình ra, tiến lên một bước ép anh vào tường, đưa tay túm lấy cổ áo của anh: "Ý của anh là nếu tôi không đi thì tôi sẽ chết?"
Liễu Như Thị mím môi: "Nếu ngay cả tôi cũng không chống đỡ được, vậy thì cô ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chẳng bằng nên rời đi trước."
Lý Lạc Phàm bật cười, bàn tay túm cổ áo càng siết chặt hơn: "Ngài Liễu, anh cũng không giống kiểu người sẽ vì người khác mà hi sinh bản thân mình, có phải anh có chuyện gì giấu tôi đúng không?”
Liễu Như Thị sững người một lát, không nói câu nào.
Lý Lạc Phàm tới gân một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh: "Anh có việc gì giấu tôi?"
Liễu Như Thị có chút mất tự nhiên xoay mặt ra chỗ khác, không biết là bởi vì cách Lý Lạc Phàm gân quá, hay là không dám trả lời vấn đề của cô: "Tôi chỉ là lo lắng cho hành động lần này. Trận pháp của hắn ta cô cũng từng thấy rồi, hơn ba ngàn năm trước hắn ta đã có năng lực đó, đến bây giờ chỉ sợ hắn ta đã có thể so với Thần Ma. Nếu quả thật đến lúc hai người chúng ta liên thủ cũng không đánh lại hắn ta, cô rời đi tôi ngược lại sẽ có không gian để phát huy.'
"Phát huy kiểu gì? Tự bạo kéo theo hắn ta chết cùng?" Lý Lạc Phàm hơi khó hiểu lắc đầu: "Điêu này không khỏi quá ngu ngốc, không phải chỉ có một mình anh hành động, nếu như hai người chúng ta không có phân thắng vậy thì chúng ta sẽ gọi mười, hai mươi, thậm chí là ba mươi cao thủ, không phải những người đứng đầu của huyền môn đều thuộc tổ tác chiến đặc biệt sao? Bọn họ có thể cùng nhau hành động!" Liễu Như Thị ngừng một chút, khó khăn mở miệng: "Tôi đã nói rồi, việc này càng ít người biết càng tốt, cô mãi mãi không thể đánh giá thấp lòng tham và giới hạn cuối cùng của con người đâu. Người của huyên môn càng khao khát sự bất tử hơn so với người bình thường, nếu như có một người nổi lòng tham, lén lút giấu một ít thịt Thái Tuế đi, trong tình huống này chúng ta rất khó có thể phát hiện. Nếu như bọn họ ăn thịt Thái Tuế, hậu quả cô có thể nghĩ ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận