Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 344: Chương 344

Chương 344: Chương 344Chương 344: Chương 344
Chương 344: Chương 344
"Đi thôi." Liễu Như Thị dẫn đầu đi tới chỗ vết nứt, dùng một chưởng đánh nát tâng ảo cảnh này, bước nhanh vào tâng ảo cảnh tiếp theo: "Đáp án cô muốn biết chỉ có thể tìm từ trong ba tâng ảo cảnh tiếp theo."
Lý Lạc Phàm vội vàng đuổi theo, tâng ảo cảnh này không giống với tâng ảo cảnh trước, nó trống rỗng không có nhà cửa cũng không có xác khô, mà là một sát trận đặc biệt hung tàn.
Đây mới thật sự là trận pháp phòng ngừa để cho người ta tiến vào.
Lý Lạc Phàm lấy lại tinh thần, trước tiên lấy tâm bùa trong túi ra đếm từng cái một, cảm thấy số lượng không đủ thì vẽ thêm mấy chục tấm nữa ngay tại chỗ, cũng may mắn là bình thường cô đều mang theo mấy trăm tờ giấy vàng bên người, nếu không thì lúc muốn vẽ cũng không có cái để vẽ. Liễu Như Thị cảm thấy hết chỗ để nói, ánh mắt nhìn Lý Lạc Phàm giống như là giáo viên đang nhìn học sinh nằm bò trên sàn làm bài tập sau kỳ nghỉ, sắp bị cô làm cho tức cười luôn rồi.
"Lý Lạc Phàm, đây là cái tật xấu gì của cô vậy? Không phải là cô nên chuẩn bị tốt bùa chú từ sớm hay sao? Vậy mà lại vẽ bùa ngay trong lúc mới làm việc được một nửa, đây cũng mới chỉ là chính chúng ta phát động trận pháp, nếu như là khi cô vừa tiến vào trận pháp nó tự động phát động thì phải làm sao bây giờ? Nếu như cái ảo cảnh này là do Quỷ Vương tạo ra thì cô phải làm sao bây giờ? Cô có rảnh để vẽ bùa sao?”
"Đừng ồn nữa!" Lý Lạc Phàm nghiêng đầu tránh mặt, tay Liễu Như Thị vừa vặn trượt qua gò má Lý Lạc Phàm, ngón tay vừa vặn dừng lại trên má lúm đồng tiền tinh xảo đáng yêu của cô. Đầu ngón tay chạm vào làn da ấm áp nóng bỏng, xúc cảm mềm mịn này làm cho Liễu Như Thị cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó anh cấp tốc rút ngón tay về, đưa tay ra sau lưng, làm như không có việc gì mà ho nhẹ một tiếng: "Xong chưa vậy.'
Lý Lạc Phàm cũng không đặt sự đụng chạm vô tình vừa rồi ở trong lòng, vội vàng vẽ mấy tấm bùa mới rồi thu dọn tất cả: "Chuẩn bị xong rồi."
"Được!" Liễu Như Thị sóng vai đứng bên cạnh Lý Lạc Phàm: "Tiến trận thôi."
Hai người cùng nhau rảo bước tiến lên sát trận, ánh sáng chung quanh nháy mắt tối sâm lại, trước mắt là một mảnh tối đen như mực đến mức ngay cả ngón tay cũng không nhìn thấy được.
Lý Lạc Phàm có thiên nhẫn, nên cho dù là ban đêm đen kịt mức nào hoặc là quỷ lộ dày đặc âm khí, cô đều có thể dễ dàng mà thấy rõ ràng mỗi một góc, nhưng mà ở chỗ này vậy mà cô lại giống như bị mù, ngoại trừ một màn đen ra thì không nhìn thấy bất cứ vật gì.
Lý Lạc Phàm sờ tay vào trong túi, nhanh chóng tìm được bùa tự nguyệt mà mình cần, dùng tay vê một cái, một ánh trăng sáng loáng chui từ trong phù giấy ra, ánh sáng nhu hòa chiếu sáng chung quanh.
Lý Lạc Phàm còn chưa thấy rõ ràng mọi thứ chung quanh thì đã nghe thấy tiếng có vũ khí sắc bén cuốn theo gió đang cấp tốc bay đến chỗ mình ở bên tai, cô đưa tay với vê phía bên cạnh một cái, vừa vặn cầm lấy cổ tay Liễu Như Thị. Hai người tâm linh tương thông, đồng thời nhanh chóng lui về phía sau vài bước, nhưng vào đúng lúc này, một mũi tên lập tức xuyên qua tấm bùa tự nguyệt và phát ra tiếng vang, sau đó ảo cảnh lại khôi phục như cũ, trở thành một mảnh tối đen.
Một giây sau, bên tai hai người lại truyên đến âm thanh hàng trăm hàng ngàn mũi tên đang giống như gào thét mà lao tới, Lý Lạc Phàm lập tức hất sợi dây khóa hồn trong tay ra đánh bay mũi tên đang bay về phía mình.
Nhưng sợi dây khóa hồn của cô còn chưa kịp thu hồi lại, thì những mũi tên khác đã bay tới bên người, vẻ mặt Lý Lạc Phàm biến sắc: Đây là muốn biến bọn họ thành con nhím mài
Rất nhanh mũi tên rậm rạp đã lao tới trước mặt, Lý Lạc Phàm vung sợi dây trong tay ra nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh, đánh bay hết tất cả mũi tên đang bắn tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận