Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 326: Chương 326

Chương 326: Chương 326Chương 326: Chương 326
Chương 326: Chương 326
"Trong nhóm trò chuyện mới nói Vương Tường Vũ đã vào trong sơn động đó được tám tiếng rồi nhưng vẫn chưa ra ngoài.'
"Vương Tường Vũ?”
Lý Lạc Phàm phản ứng lại, đây là người bạn trong nhóm Huyên Nhị Đại của Bành Tư Di đã đến thôn nhà họ Hạ để thám hiểm cái sơn động đó. Cậu ta đã vào trong đó rồi à?"
Bành Tư Di gật đầu.
"Vương Tường Vũ với Vương Hạo Lỗi đến thôn nhà họ Hạ, Vương Tường Vũ vào trong động xem xét tình hình còn Vương Hạo Lỗi thì chịu trách nhiệm ở bên ngoài hỗ trợ để nếu như có gặp phải nguy hiểm thì còn có thể chạy đi báo tin nhờ người giúp đỡ. Sáng nay sau khi Vương Tường Vũ gửi tin nhắn xong thì đã vào động và kết quả là đã qua tám giờ đồng hồ rồi mà cậu ta vẫn chưa ra ngoài."
Lý Lạc Phàm liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười giờ đêm rồi. Cô mở điện thoại xem lịch sử trò chuyện của Huyền Nhị Đại và nhìn thấy Vương Hạo Lỗi đang rất sốt ruột câu cứu mọi người, mọi người trong nhóm đang sôi nổi đưa ra biện pháp nhưng không có ai đưa ra biện pháp tìm người lớn giúp đỡ.
Lý Lạc Phàm không hiểu nổi nhướng mày.
"Sao lúc này rồi mà vẫn không chịu nhờ người nhà giúp đỡ chứ?" Bành Tư Di nghe thấy thì không nói nên lời.
"Nếu như Vương Tường Vũ bị lạc đường hoặc bị mắc kẹt trong huyền cảnh thì sẽ không sao, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì đó là một mạng người." Bành Tư Di cảm thấy một lời khó giải thích hết được.
"So với loại quan niệm thừa kế gia đình của bọn họ thì nhà của mình vẫn còn có nhân tính hơn nhiều."
Trong khi nói chuyện, Lý Lạc Phàm lấy điện thoại ra và mở nhóm trò chuyện Huyên Nhị Đại, ở trong nhóm mọi người đang thảo luận rất sôi nổi. Vào lúc này Vương Hạo Lỗi quyết định sẽ đi vào trong sơn động để tìm Vương Tường Vũ, anh ta chân thành nhờ vả mọi người nếu ngày mai không thấy anh ta xuất hiện trong nhóm thì xin mọi người hãy nhanh chóng liên lạc với gia đình của anh ta. Bành Tư Di lắc đầu.
"Nhà họ Vương ở Đại Tây Bắc nên nếu họ muốn đến được đó thì nhanh lắm cũng phải mất một ngày."
Lý Lạc Phàm mở điện thoại xem hướng dẫn đường đi. Nếu đi từ đây đến đó thì chỉ mất năm sáu giờ lái xe nên ngay lập tức cô gửi tin nhắn wechat cho Vu Vân Vĩ, hỏi ông ta có muốn đi cùng cô đến thôn nhà họ Hạ xem thử không. Nếu như ông ta đi thì họ sẽ gặp nhau ở thôn nhà họ Hạ, còn nếu ông ta bận và phải đợi ông ta quay lại thì có nói cũng vậy thôi.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Lý Lạc Phàm bắt đầu đứng dậy đi thu dọn hành lý và thay quân áo.
Bành Tư Di ngẩn ngơ hồi lâu sau đó lập tức phản ứng lại.
"Không phải là cậu muốn đi đến thôn nhà họ Hạ đó chứ?"
Bây giờ Lý Lạc Phàm không có nhiều thời gian để giải thích nên chỉ vội vàng nói một câu.
"Rất có thể thôn nhà họ Hạ có liên quan đến trường hợp mà mình từng phụ trách trước đây nên mình phải đi xem sao.'
"Mình cũng muốn đi!"
Bành Tư Di vừa nói xong thì đã cảm thấy hối hận.
"Không được, bây giờ mình không biết gì cả nên nếu đi theo sẽ gây cản trở cho cậu."
Lý Lạc Phàm vừa mặc quần bò bó sát vào vừa nói.
"Nếu cậu không thấy sợ thì đi với mình, nếu sau này cậu muốn làm học trò của mình thì sẽ gặp rất nhiêu cảnh tượng này.'
Bành Tư Di kích động, hai mắt của cô ấy sáng lấp lánh như sao.Cậu bằng lòng nhận mình làm học trò rồi sao?”
Lý Lạc Phàm liếc nhìn cô ấy.
"Nếu không thì mình dạy cậu làm gì?"
Bành Tư Di ra sức gật đầu còn hai mắt của cô ấy như phát ra ánh sáng. Ngay lập tức cô ấy bắt chước Lý Lạc Phàm tìm một bộ quần áo gọn gàng mặc vào, cô ấy vừa thay quần áo vừa tự nhiên thay đổi cách xưng hô."Sư phụ, bây giờ chúng ta đến đó thì khi nào mới quay về?"
Lý Lạc Phàm buộc tóc cao kiểu đuôi ngựa rồi trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận