Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 256: Chương 256

Chương 256: Chương 256Chương 256: Chương 256
Chương 256: Chương 256
"Mẹ.' Trân Hiểu Nhã uể oải đáp, đôi mày thanh tú nhíu lại: Có chuyện gì?”
'Không có việc gì thì không được gọi cho mày?" Đối phương chửi rủa, giọng điệu đột nhiên trở nên vui vẻ: "Hôm nay tao gọi cho mày là để báo cho mày một chuyện vuil"
"Chuyện vui?" Trân Hiểu Nhã đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, cô ta vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời không có mưa đỏ, trăng cũng không mọc từ hướng Tây, mẹ cô ta đổi tính rồi hay sao, lại còn có chuyện vui muốn nói với cô ta nữa chứ.
Quả nhiên, nội dung phát ra từ điện thoại vào giây tiếp theo khiến Trân Hiểu Nhã trợn to mắt.
"Mẹ nói cho mày biết, thím của mày sẽ giới thiệu đối tượng cho mày, cũng đã lớn vậy rồi. Mẹ nghĩ mày không cần phải ra ngoài làm việc nữa, con gái chỉ cần lấy chồng sinh con là được, đi làm có ý nghĩa lý gì? Mày nhanh về nhà đi, mẹ nói cho mày biết, tên này đã nhìn trúng mày rồi, về đây gặp người ta xong thì hôn sự sẽ thành!"
Trân Hiểu Nhã cười khẩy: "Nếu tôi nhớ không lầm thì đã là năm 2021 rồi. Sao những gì bà nói khiến tôi có cảm giác như trở vê trăm năm trước vậy? Tôi nói cho bà biết, tôi sẽ không về đâu và tôi cũng sẽ không có đi xem mắt gì hết, càng không bao giờ vê quê gả cho người khác.'
Mẹ Trần nghe vậy liền sốt ruột, nổi trận lôi đình, mắng: "Con nhãi ranh này, tao cho mày ăn no uống đủ lớn lên từng này, xin mày tiên thì mày không cho, giới thiệu đối tượng cho mày cũng không chịu, sao mày không lên trời luôn đi? Tao đã nói rồi, ngay từ đầu không nên cho mày học nhiều như vậy, học xong cấp hai về nhà phụ giúp vài năm rồi lấy chồng là xong chuyện. Trong thôn có đứa con gái nào như mày không? Chỉ có mày nghĩ lớn, tự ra ngoài học cấp ba và đại học, không nghe lời gia đình, mày không biết người trong thôn cười nhạo mày thế nào đâu. Người ta nói mày hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đầu vẫn chưa lấy chồng, thành gái già tới nơi rồi! Tao nói cho mày biết, gia cảnh của người xem mắt mày rất khá giả, họ sẵn sàng cho hai trăm nghìn tệ để cưới mày, qua rồi sẽ không mò được chuyện tốt như vậy nữal"
Dù từ nhỏ đã bị đối xử bằng những lời lẽ lạnh nhạt nhưng trong lòng Trần Hiểu Nhã vẫn cảm thấy thất vọng, cô ta không biết mẹ mình có yêu mình chút nào hay không, dù chỉ một chút cũng được!
Trần Hiểu Nhã không muốn lý lẽ với mẹ nữa, cô ta biết dù có nói gì thì mẹ cũng sẽ không nghe lọt tai, vì bữa tối còn dang dở của mình, Trần Hiểu Nhã đã trả lời bốn chữ: "Tôi sẽ không về!"
"Mày dám!" Mẹ Trân tức điên: "Mày không đi thì tao không nhận mày là con gái nữal"
Trân Hiểu Nhã cười lớn: "Thật hả? Vậy thì tôi cảm ơn bà đã tha cho tôi, câu còn không được nữa làit"
Mẹ Trần nghiến răng nghiến lợi: "Mày không sợ mất đi nhà mẹ đẻ sao? Con gái ở bên ngoài không có mẹ, không có anh em, mọi người sẽ ức hiếp mày. Sau này mày hối hận trở về khóc lóc ỉ ôi thì đừng trách bọn tao tàn nhẫn!"
Trân Hiểu Nhã cảm thấy trước đây cô ta tức giận với mẹ cũng vô ích, tâm nhìn và kiến thức của bà đều ở đó, dù có nói bao nhiêu thì bà ta cũng chẳng thể hiểu được, chỉ tổ thêm lãng phí thời gian.
Thấy Trân Hiểu Nhã không lên tiếng, mẹ Trần cho rằng cô ta đang sợ hãi, đắc ý nói: "Mày biết sợ rồi sao, mau trở về giải quyết chuyện cưới xin này đi. Tao còn đang chờ số tiền này lấy xây nhà cho em trai mày cưới vợ nữa đây này." Nói đến đây, mẹ Trần bất giác lẩm bẩm: "Thật ra con gái có học cũng tốt, sau này có thể đòi sính lễ đắt một chút. Nhà này chịu chi nhiều tiên cũng chỉ vì nghe tin mày là sinh viên đại học. Con gái những nhà khác trong thôn chúng ta gả cho người ta chỉ được mấy chục nghìn tệ, vẫn là mày kiếm được nhiều hơn."
Trân Hiểu Nhã vẻ mặt vô cảm: "Nói xong chưa?”
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận