Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 247: Chương 247

Chương 247: Chương 247Chương 247: Chương 247
Chương 247: Chương 247
Mã Minh Khuê nhìn hồn ma không nói gì, nhưng sự mê man trên mặt đã đủ để ám chỉ ông ta không biết mình đã làm gì.
"Ông không nhận ra tôi sao?" Hồn ma nổi giận: "Ông quả nhiên dám làm ngơ tôi?
Mã Minh Khuê không dám nhúc nhích, sợ làm kích động hồn ma.
Lý Lạc Phàm thở dài, cũng cảm thấy câu chuyện này bắt đầu có chút khó khăn, Mã Minh Khuê quả thực đã hại chết người này, nhưng vê mặt pháp luật, cái chết của người này lại không có liên quan gì đến Mã Minh Khuê. Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp trường hợp như này, tự nhiên có chút không biết nên xử lý như thế nào.
“Cậu tên là gì?" Lý Lạc Phàm đi qua đó ngẩng đầu nhìn vào hắn ta. Hồn ma không trả lời, ngược lại lại bật cười một tiếng: "Cô giả bộ tốt bụng gì chứ, lúc cô đến tôi trốn ở trong ngăn tủ đều đã nhìn thấy hết rồi, là Phùng Thần Dân mời cô tới đây để bắt tôi."
"Nói thật cậu còn không bằng một con lệ quỷ, để đối phó cậu tôi dùng một đầu ngón tay là đủ rồi.' Lý Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn hắn ta: "Cậu biết tại sao tôi lại không động thủ không? Bởi vì tôi biết cậu chết rất oan ức. Năm đó tuổi của cậu còn nhỏ đã bị cưỡng ép hồn phách ra nhập vào người của Tiên Bảo cũng đã năm năm, cậu hận ông ấy cũng đúng thôi.'
Nước mắt hồn ma lại một lân nữa ứa ra, hắn ta kinh ngạc nhìn Lý Lạc Phàm: "Cô biết sao?"
"Đúng vậy!" Lý Lạc Phàm chỉ vào mắt của mình: "Tôi biết xem tướng."
Lý Lạc Phàm đi đến trước mặt Mã Minh Khuê ngồi xổm xuống: "Năm đó lúc ông thay con mình xin con có phải đã dùng thuốc Dẫn Hồn?”
Mã Minh Khuê vẫn có chút mông lung: "Tôi không biết thuốc Dẫn Hồn nào hết, nhưng năm đó con dâu tôi mang thai Tiên Bảo đúng là tôi đã xin thuốc. Thuốc đó tổng cộng có ba viên, gọi là thuốc tử mẫu, một viên hơi nhỏ một chút, hai viên to như viên thuốc bình thường. Tiên cô nói số mệnh của con tôi không có con, muốn con dâu tôi mang thai nhất định phải dẫn một đứa trẻ đến cho nó mới được, bà ấy bảo tôi mang viên thuốc nhỏ đó về đưa cho người nào dưới hai mươi tuổi uống để làm thuốc dẫn, sau đó tôi về đã đưa hai viên thuốc to này cho con trai với con dâu thì con dâu có thể mang thai."
Lý Lạc Phàm hướng về phía hồn ma mím môi, nhắc nhở Mã Minh Khuê: 'Bây giờ ông còn chưa nhớ ra sao? Viên thuốc nhỏ mà lúc đó ông đút cho cậu ta ấy"
Mã Minh Khuê theo bản năng nhìn về phía hồn ma, sau một hồi lâu ông ta cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, hồi tưởng lại chuyện năm đó: “Đúng, là cậu ta, lúc đó tôi đang thu dưa hấu trong lán, cậu ta đi ngang qua nói khát nước muốn mua một quả. Tôi nhìn dáng dấp cậu ấy rất nhanh nhẹn lại là một bé trai, liên nhân lúc cắt dưa hấu đã nhét viên thuốc kia vào bên trong quả dưa hấu, nhìn cậu ta nuốt xuống."
Lý Lạc Phàm buông tay: "Điều này là đủ rồi, còn dám nói không phải là ông hại chết cậu ta sao?"
Lúc này Mã Minh Khuê thật sự đã há hốc mồm: "Viên thuốc đó sẽ hại chết cậu ta sao? Nhưng tiên cô nói viên thuốc nhỏ chính là viên thuốc dẫn con mà, thuốc mẫu chỉ là hấp thu được sức mạnh của thuốc, biến thành thuốc mang thai.'
Lý Lạc Phàm hỏi: "Có phải lúc đó ông đã hứa báo đáp cho tiên cô cái gì không?” Mã Minh Khuê khẽ gật đầu, thành thật thừa nhận: "Tôi nói với vị tiên cô đó, nếu con dâu tôi có thể mang thai sinh con được, tôi sẽ cho bà ấy hai mươi vạn để tạ lễ."
"Bảo sao có thể làm ra những chuyện bại hoại đạo đức như thế, hóa ra là bị tiên mê hoặc." Lý Lạc Phàm bất đắc dĩ thở dài: "Đó chính là một loại tà thuật trái đạo, cái gọi là thuốc dẫn không phải là viên thuốc nhỏ kia, mà người uống viên thuốc đó. Con trai con dâu ông không có con, bà ấy liền dựa vào thuốc thang mà dẫn đến cho ông một hôn ma, dùng thuốc tử mẫu giật dây, để đưa hồn ma đi vào trong bụng của con dâu ông, mưu tính biến hôn ma đó thành thai nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận