Hệ Thống Thành Tài Của Thiên Kim Ở Âm Ty

Chương 245: Chương 245

Chương 245: Chương 245Chương 245: Chương 245
Chương 245: Chương 245
Phùng Thần Dân lắp ba lắp bắp hỏi: "Cô nói không có dấu vết âm khí là có ý gì?"
Lý Lạc Phàm nhìn ông ấy một cái: "Ám chỉ rằng việc này không hề đơn giản chút nào, hôn phách của người trưởng thành này không thể dùng một từ "quỷ" đơn giản là có thể hình dung hết được, khả năng hắn ta căn bản cũng không phải là một con quỷ."
Phùng Thần Dân trợn tròn mắt, đây không phải là quỷ thì là cái quái gì được chứ? Yêu quái sao?
Không đợi đến lượt ông ấy hỏi, Lý Lạc Phàm đã đi theo cầu thang để lên lâu, Ngô Sơn Huy cũng bám theo, theo kinh nghiệm của ông thì những lúc như này đi càng gân Lý Lạc Phàm thì càng tốt, nếu đi cách xa quá nhỡ xảy ra chuyện gì thì mới thật sự là chuốc lấy phiên phức! Bên ngoài trời đã tối, phòng khách chỉ có một chiếc bóng đèn để thắp sáng, nhìn có chút u ám. Phùng Thần Dân nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy ngôi nhà ấm áp quen thuộc thường ngày hôm nay lại khiến người ta trở nên sợ hãi, giường như có thứ gì đó từ trong bóng tối chui ra bắt lấy ông ấy vậy.
Vừa nghĩ như vậy xong, cánh cửa lớn của ngôi biệt thự liên đóng lại "phanh" một tiếng.
Phùng Thần Dân bị dọa cho run rẩy, mau chóng đến chỗ cửa trước, đưa tay ra muốn bật đèn lên. Nhưng khi tay của ông ấy vừa đặt lên công tắc đèn, ông ấy cứng đờ, chậm rãi chuyển qua nhìn chiếc tủ quần áo cạnh cửa.
Không biết cửa tủ quần áo đã được mở ra từ lúc nào, Tiên Bảo đứng ở bên trong, trong tay còn câm một con dao nhọn.
Điều đáng sợ nhất là trên con dao nhọn có máu.
"Bác, bác gọi người đến bắt cháu rồi sao?" Tiên Bảo cười rất ngây thơ, Phùng Thần Dân bị dọa cho hết hồn, sau tiếng hét thảm "ao" một cái liên ba chân bốn cẳng bỏ chạy, Tiên Bảo nhảy từ trong ngăn tủ phía sau ra và đuổi theo.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ.
Phùng Thân Dân dù sao cũng đã hơn bốn mươi tuổi, bình thường nhiều cuộc nhậu nhẹt vê cơ bản không hề rèn luyện thân thể, hơn nữa cái bụng bia to khiến cho ông ấy cử động rất bất tiện. Vừa chạy đến chỗ cầu thang leo chưa đầy hai bước đã bị ngã.
Bụng, cánh tay, đầu gối, cổ chân đều đau rát, ông ấy cũng không dám nhìn mình đã bị ngã thành bộ dạng như thế nào, thậm chí cũng không dám quay đầu, giùng giằng rồi mau chóng trèo lên trên. Trong lúc ông ấy cảm thấy con dao nhọn đó sắp đâm vào lưng mình, Tiên Bảo ở đằng sau bỗng nhiên khóc òa lên một tiếng. Phùng Thần Dân nghe được tiếng bước chân đi từ trên xuống, ông ấy giãy giụa ngẩng đầu nhìn lên, là Lý Lạc Phàm và Ngô Sơn Huy đang đi xuống.
Phùng Thân Dân thở phào nhẹ nhõm, co quắp ngồi ở trên bậc thang, Ngô Sơn Huy tranh thủ thời gian qua đỡ ông ấy. Phùng Thần Dân không để ý tới mình, hoảng sợ nắm lấy cánh tay của ông hỏi: "Em trai tôi và dượng của tôi sao rồi? Bọn họ vẫn sống chứ?"
Ngô Sơn Huy lắc đầu: "Bọn họ không có ở trên đó!"
Phùng Thân Dân lòng hơi hôi hộp, theo bản năng quay đầu đi xem Tiên Bảo, chỉ thấy con dao nhọn ở trong tay Tiên Bảo đã sớm bị ném xuống mặt đất, hai cái tay nhỏ che mắt oa oa khóc, nhìn nhỏ bé yếu đuối bất lực vừa đáng thương, hoàn toàn khác với dáng vẻ vừa rồi, bộ dạng giống như là hai người khác nhau vậy. Nhưng hiện tại Phùng Thần Dân đã không còn dám tin tưởng vào đứa bé này nữa, nó giống như một con ác ma vậy, đâm cho ông ấy một đao lúc nào cũng không biết được.
Lý Lạc Phàm đi vòng qua Phùng Thần Dân đến bên cạnh đứa trẻ, ngồi xổm xuống giám sát nó một cách tỉnh tế, quay đầu nhìn về phía Ngô Sơn Huy: "Con quỷ mà ông nhìn thấy trước đó có bộ dạng như thế nào?"
Ngô Sơn Huy miêu tả lại lần nữa: "Người cao khoảng một mét tám, trên trán một vết lõm to, trên mặt toàn là máu...'
Lý Lạc Phàm ngắm nghía tướng mạo của Tiên Bảo, có chút thở dài: "Tôi đã biết xảy ra chuyện gì rồi, việc làm này quả thật có hơi tạo nghiệp chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận